Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Không khoa học


trước sau

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1133: Không khoa học

Tiểu Vũ Điểm giống như hiểu rõ gật đầu một cái, sau đó vươn tay chỉ chỉ lên mai mé thái dương của ba.

Sở Luật đột nhiên cười, sao anh lại quên mất hiện tại anh chưa già nhưng đã có tóc bạc. Anh lấy hai chiếc đũa nếm một miếng, mì vẫn chưa chín kỹ, cũng chưa có gia vị, nhưng trước ánh mắt trông mong của con gái thì cho dù không nuốt được anh cũng sẽ ăn sạch sẽ toàn bộ. Anh một tay bế con gái một tay cầm đũa đem bát mỳ chưa chín kỹ không có bất cứ gia vị này ăn hết vào trong miệng. Ăn xong một bát mỳ, anh đã no mà Tiểu Vũ Điểm cũng đã ngủ rồi, anh ôm con gái trở về phòng, nhưng ngày mai anh sẽ cho cải tạo phòng bếp một chút, không thể lại để con gái chạm vào, còn có tiểu gia hỏa này quả thật rất thông minh, học làm cũng rất nhanh nhưng đồng thời bên người cũng sẽ có rất nhiều nguy hiểm.

Anh nhìn thoáng qua thời gian, cũng đã muộn, anh cũng muốn nghỉ ngơi sáng mai còn đi làm, đương nhiên ngày mai anh cũng muốn mang con gái cùng đi.

Anh nhéo ấn đường mình, sau khi tắm xong đã gần hai giờ đêm, anh kéo chăn, nhẹ nhàng vỗ về con gái. Trong bóng đêm anh lại không buồn ngủ, mắt mở ra nhận lấy ánh sáng u ám khắp mọi nơi.

Anh nắm chặt tay con gái.

“Bảo bảo, con nói ba Cao Dật của con có đến không? Tuy rằng không muốn thừa nhận, ba cũng không thích người ấy nhưng nếu ba Cao Dật của con thường tới có lẽ sẽ khiến con nhớ được ít gì đó. Trước kia ba sai cũng được, đúng cũng được, ba chỉ hy vọng con khỏe mạnh giống như những đứa trẻ khác, có thể đi học, có thể nói chuyện, có thể khóc quấy.”

Anh nhắm mắt lại, tay vẫn chạm vào trên mặt con gái, thỉnh thoảng vỗ nhè nhẹ.

Trời đã sáng, mà Tiểu Vũ Điểm hôm qua ngủ muộn cho nên hiện giờ bé vẫn ngủ, ngủ rất ngon không tỉnh.

Sở Luật cẩn thận ngồi dậy, anh cử động bả vai mình một chút, gần đây quả thật quá nhiều việc, anh làm thêm giờ khiến cơ thể nhức mỏi.

Anh cúi đầu đã thấy đôi mắt con gái mở to, anh vươn tay nhéo mặt con.

“Tỉnh rồi thì tự mặc quần áo rồi cùng ba đi đánh răng.”

Tiểu Vũ Điểm ôm chặt bàn tay to của ba, sau đó lấy mặt mình cọ cọ vào rồi cũng bò dậy không chút lười biếng, điểm này cũng rất giống ba. Bé cầm quần áo của mình mặc vào, một chân trắng nõn vẫn còn đặt lên đùi ba.

Sở Luật cầm chân con gái đưa lên miệng mình gặm gặm.

Tiểu Vũ Điểm vui vẻ ngã xuống lòng ngực ba, bé lăn qua lăn lại trên ngươi ba rất hào hứng. Sở Luật cũng không dậy ngay, cứ nằm như vậy để bé chơi vui vẻ.

Sau đó Tiểu Vũ Điểm đứng lên, đứng ở trước ba, tay nho nhỏ đặt lên trên vai ba, sau đó bé nắm tay lại bóp bóp bả vai cho ba.

Đứa bé nhỏ như vậy có thể có bao nhiêu sức lực nhưng bé lại rất nghiêm túc đấm bóp vai cho ba, bởi vì bé hiểu chuyện, bé biết ba rất mệt, rất vất vả.

Cuối cùng đã không nhịn được, trên mặt Sở Luật chảy ra hai hàng nước mắt cảm động…

Anh đi xong giày rồi lấy cho con gái đôi dép lê, đi vào chân cho con, sau đó dẫn bé vào toilet rửa mặt đánh răng. Hai cha con đứng chung một chỗ, hai cặp mắt hơi hơi xanh lam giống nhau, hai khuôn mặt không biểu cảm giống nhau, tư thế đánh răng cũng giống nhau. Ai nói bọn họ không phải cha con Sở Luật sẽ một chân đá chết hắn.

“Con bôi
cái này một chút.” Sở Luật ngồi xổm xuống lấy một hộp kem dưỡng da cho trẻ em bôi lên mặt cho bé, thứ này rất thơm cho nên ngay cả trên người anh có khi cũng có mùi hương này, không biết còn tưởng anh dùng nước hoa, kỳ thật trước nay anh đều không dùng nước hoa, đây là mùi hương từ con gái anh.

Đầu bếp đang dọn bữa sáng, bảo mẫu đang dọn dẹp nhà, Sở Luật ôm con gái ra, chuẩn bị đưa bé đến công ty.

Anh ngồi xuống đi giày vào cho con, sau đó đi giày cho mình rồi ôm con gái tới công ty.

Tới văn phòng trên tầng hai mươi tám Sở Luật mới buông con gái xuống: “Tiểu Vũ Điểm đến gặp mẹ đi, sau đó có thể vào văn phòng của ba chơi.”

Nói là gặp mẹ, là thật sự gặp mẹ.

Bé đứng trước mặt Dương Nhược Lâm, ngẩng mặt lên nhìn chằm chằm cô, Dương Nhược Lâm vươn tay hướng tới bé.

“Tiểu Vũ Điểm tới đây với mẹ.”

Thư ký Tiểu Trần bên cạnh bĩu môi, thật đúng đã xem mình thành mẹ của Tiểu Vũ Điểm mà không nhìn xem thân phận của mình có đúng không. Không phải cô khinh thường Dương Nhược Lâm mà Dương Nhược Lâm đơn thuần ngày xưa đã sớm không còn nữa, hiện tại người này đã bị vật chất khiến đầu óc mụ mị, nếu cô ta thông minh thì phải biết giữ khoảng cách với tổng giám đốc.

Tổng giám đốc bọn họ quả thật là ai tương cho phụ nữ, phụ nữ đi theo tổng giám đốc nào có ai được tốt đẹp, không chết thì cũng tàn.

Giống Hạ Nhược Tâm, giống Hạ Dĩ Hiên, còn có Lý Mạn Ni.

Tiểu Vũ Điểm bước tiến đến trước mặt Dương Nhược lâm. Cô bế Tiểu Vũ Điểm lên: “Đi thôi, mẹ đưa con đi tìm ba, được không?”

Tiểu Vũ Điểm nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Dương Nhược Tâm thở nhẹ nhõm một hơi, cô chỉnh lại đầu tóc mình đi tới văn phòng tổng giám đốc, đầu tiên là qua một cửa kính mở tự động, sau đó cô gõ cửa rồi cùng bé đi vào.

Thư ký Tiểu Trần vẫn ngồi trên bàn liếc sang, mau ra đây đi.

“Một, hai, ba…”

Cô dùng bút gõ xuống mặt bàn, bắt đầu đến.

‘Cạch’ một tiếng, cửa văn phòng mở ra, sau đó Dương Nhược Lâm có sắc mặt không tốt lắm đi ra. Thư ký Tiểu Trần khẽ nhếch miệng, tổng giám đốc bọn họ không có khả năng bị người khác dễ dàng tóm được, những minh tinh, người mẫu đâu phải chưa từng thử tiếp cận, kết quả là đến nửa góc áo của tổng giám đốc bọn họ cũng không chạm vào được.

Dương Nhược Lâm dùng khuôn mặt này không biết có thể đi xa đến đâu, cô rất chờ xem.

Quả nhiên, sắc mặt Dương Nhược Lâm không quá tốt, cô ngồi xuống bàn của mình không còn tâm trạng làm việc, chỉ thỉnh thoảng nhìn cánh cửa văn phòng của Sở Luật vẫn luôn đóng kín. Không phải đều nói trẻ con luôn dính tới mẹ một khắc không rời sao, đặc biệt là những đứa trẻ bốn năm tuổi, nhưng vì cái gì Tiểu Vũ Điểm chỉ cần nhìn thấy ba liền không cần mẹ nữa, đây là có chút không khoa học.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện