Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1199


trước sau

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1199

“Tôi như vậy có thể đi sao?” Lục Tiêu Họa chỉ vào cổ mình, trên cổ còn buộc một chiếc khăn choàng tơ tằm màu đen đi tới đâu có thể dọa người tới đó.

Sở Luật đối với việc này chỉ có thể bất lực.

“Tôi cần phải họp, con gái tôi….” Anh vừa định mở miệng, kết quả Tiểu Vũ Điểm lại ôm chặt lấy Lục Tiêu Họa. “Ba, Tiểu Vũ Điểm ở cùng với mẹ, không đi học đâu.”

“Được rồi.” Sở Luật rất yên tâm giao con gái cho Lục Tiêu Họa, tóm lại cô sẽ không mang con gái anh đi, mà cho dù cô có thể mang con gái anh đi có lẽ anh còn cảm kích cô, tuy rằng cô quên mất con gái nhưng cô vẫn rất yêu bé.

Sở Luật ngồi xổm người xuống. “Bảo bảo lại đây yêu ba nào.”

Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn chạy tới hôn lên mặt ba, sau đó dùng hai tay nắm lấy tay của ba: “Ba nhớ uống nước, nhớ ăn cơm, buổi tối về sớm một chút chơi với Tiểu Vũ Điểm và mẹ đượckhông?”

“Được.” Sở Luật đồng ý với con gái, cũng hôn lên mặt con, sau đó đứng lên. Điện thoại anh không ngừng vang, hẳn là chuyện ở công ty rất gấp.

Danh tổng giám đốc thật dễ nghe, nhìn sang trọng, dùng thoải mái nhưng trên thực tế thứ anh phải đánh đổi cũng nhiều không kém.

Tiểu Vũ Điểm chạy tới cửa sổ, kiễng mũi chân lên, kéo màn nhìn ra bên ngoài, đến khi không còn thấy Sở Luật đâu bé mới chạy quay lại nắm lấy tay Lục Tiêu Họa, sau đó ngước lên nhìn cô.

“Mẹ…”

Lục Tiêu Họa cúi đầu, cũng nắm lấy tay bé.

“Mẹ, mẹ xem tranh bảo bảo vẽ nhé.” Tiểu Vũ Điểm mang những bức tranh mình vẽ đưa cho Lục Tiêu Họa xem.

Lục Tiêu Họa xem tranh, lật xem từng tờ, cô phát hiện đứa nhỏ này rất có năng khiếu vẽ tranh, cô cũng không biết vì sao mình lại hiểu, nhưng cô thật sự cảm giác nét vẽ, phối màu cùng bố cục bức tranh của bé cực kỳ xuất sắc.

“Vẽ thật đẹp.” Lục Tiêu Họa cảm giác đứa nhỏ này quá ghê gớm, tuổi còn nhỏ vậy nhưng năng khiếu hội họa quả thật không nhỏ.

Được khích lệ, Tiểu Vũ Điểm rất đắc ý: “Mẹ, Tiểu Vũ Điểm còn biết khiêu vũ, biết nhào lộn nữa.”

Nói xong bé liền biểu diễn cho Lục Tiêu Họa xem.

Sở Luật dạy con gái thật tốt, Tiểu Vũ Điểm rất ngoan, tuy rằng sinh ra ở nhà giàu nhưng lại không có chút kiêu kỳ nào, nếu dạy con gái cô coi thường người khác thì cô nhất định sẽ băm người kia ra, cô oán hận nghĩ mà không ý thức được rằng cô đã sớm tiếp nhận con gái, bởi vì huyết mạch, cũng bởi vì cô rất thích đứa nhỏ này mặc dù cô vẫn không có một chút ấn tượng trong ký ức.

***

Ngày mới đã lên, Lục Tiêu Họa mở hai mắt, cô ôm chặn ngửi tới nửa ngày. Đây là chăn cô mang từ Sở gia về, chăn của Tiểu Vũ Điểm, trên đó vẫn còn mùi hương thơm ngọt của trẻ nhỏ. Hiện tại cô đang nhớ lại lúc cô rời khỏi Sở gia lại chỉ muốn ôm theo chiếc chăn này, xác thật có chút ngốc nghếch.

Nhưng ngốc thật đáng giá.

Ít nhất hiện tại cô không cần tới thuốc ngủ cũng có thể ngủ, tuy rằng vẫn không thể so với người khác có thể ngủ một giấc tới hừng đông, nhưng ít nhất cô có thể ngủ, ít nhất cô ít nằm mơ hơn, ít nhất tâm cô cũng băn đầu an yên.

Một tiếng nhạc vang lên, cô đi qua lấy điện thoại của mình, trên màn hình hiện ra tên Cao Dật.

Cao Dật, Lục Tiêu Họa đã quên mất mình có bao lâu không nhớ tới cái tên này, cùng người này. Cô đặt tay lên cổ mình, vết hằn trải qua mấy ngày này đã phai nhạt không ít, chỉ cần dùng ít phấn đã không còn thấy rõ nữa.

Nhưng vết ở trong
lòng cô, cái loại sợ hãi đó, cảm giác mất đi không khí đó cả đời này cô cũng không thể quên.

Cô đưa điện thoại lên tai.

“Tiểu Hoa, là anh.”

“Vâng.”

Lục Tiêu Họa nhẹ nhàng lên tiếng, cô ngồi xuống, ngón tay cũng vô thức cầm lấy mép chăn trên giường.

“Xin lỗi em, Tiểu Hoa. Gần đây anh có một số việc.” Cao Dật dựa lưng vào ghế, người anh cũng đã gầy đi không ít.

“Em biết.” Lục Tiêu Họa hơi cong môi lên, cô cười nhưng trong mắt không có chút vui vẻ nào.

“Tiểu Hoa, mẹ anh ở bệnh viện.” Thật lâu giọng Cao Dật lại vang lên, dường như có thứ gì đó giãy giụa trong lòng Lục Tiêu Họa.

“Em có thể tới thăm dì được không?” Cô lại nắm lấy một chút chăn, sau đó vùi mặt mình vào mùi hương sữa của trẻ con trong chăn, lòng cô cũng bắt đầu bình tĩnh hơn.

“Có thể.” Cao Dật cười cười, cuối cùng áp lực lâu như vậy cũng có thể được giải tỏa. Kỳ thật anh cũng thật lâu không gặp Lục Tiêu Họa, anh vẫn bận rộn không rời khỏi bệnh viên, cũng không biết cô đã thế nào.

Lục Tiêu Họa ngắt cuộc gọi, cô ném điện thoại sang một bên, lại chôn mặt vào trong chăn.

Mùi hương của sữa, mùi hương trên người trẻ con thật sạch sẽ, trong lòng trẻ con không có bất cứ tâm cơ gì, cũng không có bất luận tính kế gì, vô cùng đơn thuần như vậy.

Còn người lớn lại khác, ai biết sau nụ cười của mỗi người ẩn giấu bao nhiêu phần hận, trong hận lại có bao nhiêu nước mắt.

Cô thật sự đã không biết mình có thể tin tưởng ai.

Cô lên dây cót tinh thần, đi vào trong toilet, bôi một ít phấn nền lên cổ, vết thương đã mờ đi nhiều nên rất dễ dàng che giấu. Cô quấn thêm một cái khăn lụa ở cổ, quay quay nhìn nửa ngày không thấy có vấn đề gì, Cao Dật là bác sĩ, có thể phát hiện hay không liền phải xem anh có tâm hay không.

Cô cầm lấy túi xách, đi ra, cho dù là tình hay lễ thì cô cũng muốn tới bệnh viện một lần, rốt cuộc đó là mẹ của Cao Dật.

Mua một ít đồ bổ, cô bảo tài xế đưa cô đến bệnh viện nơi Cao Dật làm việc.

“Tiểu Hoa, em tới rồi.” Cao Dật vừa vào phòng bệnh liền thấy Lục Tiêu Họa, cô đang nói chuyện với Vệ Lan, anh cũng không biết hai người nói gì nhưng khi anh tiến vào hai người đều ngừng nói, rõ ràng có chút xấu hổ tồn tại.

Vệ Lan gượng cười: “Lục tiểu thư vừa tới thăm mẹ, lần trước chúng ta thật không phải, không chiêu đãi cô ấy thật tốt, lần này con phải chăm sóc cô ấy thật tốt, mẹ như vậy chắc không làm gì được.” Vệ Lan cười, nhưng tiếng thở dài trong đó lại khiến áp lực trong lòng Cao Dật nhiều thêm một ít. Bà nói miệng không thèm để ý nhưng hiện tại trong lòng vẫn chưa buông bỏ được.

Cao Dật nắm lấy tay bà, cũng coi như đang an ủi bà.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện