"Còn dám nói không, quả nhiên là lừa đảo." Sở Luật rút tay lại, đùng một cái, hất tay, tát vào gương mặt không có chút sắc, rất nhanh dấu ngón tay cực kỳ đỏ rõ ràng in lên mặt cô.
"Cô đã hại chết Dĩ Hiên, tôi sẽ không để cô tổn thương Mạn Ny nữa đâu."
Tiếng cảnh cáo lạnh lùng không ngừng xông thẳng vào màng nhĩ của Hạ Nhược Tâm, tựa như đã xé trái tim cô thành hai nửa, tay cô đặt lên mặt mình, trên mặt truyền đến cơn đau buốt, anh ấy đánh mình, hơn nữa còn độc ác, vô tình như vậy.
Nước mắt âm thầm chảy ra lặng lẽ rơi xuống ngón tay cô, cô có thể cảm nhận rõ ràng đầu ngón tay lạnh buốt, trong lòng cũng lạnh giá.
Cô thừa nhận cô vì tôi mà bỏ ra rất nhiều phải không, trong mắt Sở Luật lóe lên tia máu, anh ép tới gần Hạ Nhược Tâm, không tổn thương cô thì không thể bỏ qua.
Cô dám làm tổn thương Mạn Ny của tôi, sao tôi có thể bỏ qua cho cô được.
"Có phải cô cho rằng, cô cùng người đàn ông khác lăn giường thì tôi sẽ cảm kích cô, cô thật sự bẩn, cô biết cô giống cái gì không?" Anh lãnh khốc vô tình nói, "Cô giống như một ** bẩn thỉu đáng ghét, thằng nào cũng đều có thể đè cô, cô nói cô còn chưa đủ đê tiện?" Mỗi câu nói đều tàn nhẫn, anh chê cô tới không còn gì, bao gồm cả sự đấu tranh trước giờ của cô.
Hạ Nhược Tâm bịt kín lỗ tai mình, cắn chặt môi, không phải vậy, không phải vậy, em không có, em không có, em chỉ muốn giúp anh.
"Cô lấy gì so với Dĩ Hiên, lấy gì so với Hạ Mạn Ny, dùng thân thể dơ bẩn khiến người ta phát ốm hay là gương mặt chỉ toàn dối trá?"
Trên mặt Sở Luật chỉ có tàn nhẫn và lãnh khốc, bây giờ trong mắt anh Hạ Nhược Tâm thậm chí không bằng một con ruồi.
"Ha..." Anh đột nhiên cười, nhưng
trong mắt không hề có ý cười, tôi hẳn là nên cảm ơn cô đã vì tôi mà đi chung một đêm xuân với người đàn ông khác mới phải.
Môi Hạ Nhược tâm run run, cô phản bác không được, cô cũng không thể bao biện cho mình.
"Nói cô ngu, cô thật sự vẫn rất ngu." Sở Luật nhìn ngang cô, để cô thấy dáng vẻ chật vật của mình trong mắt anh, "Cô thật sự cho rằng Sở Luật tôi sẽ dùng vợ mình để đổi một phần hợp đồng sao? Cô cho rằng Sở thị sẽ dễ dàng gặp vấn đề sao?"
"Tất cả đều là giả, tôi cố ý làm vậy, tôi cố ý đưa cô đến giường của người đàn ông khác."
Đầu óc Hạ Nhược Tâm đột nhiên ầm một cái, chỉ có câu nói đó của anh đã khiến cô rơi xuống địa ngục, không thể đi ra, anh cố ý, anh cố ý để người đàn ông khác làm nhục cô, tất cả đều do anh cố ý.
Tại sao, rốt cuộc tại sao phải đối xử với em như vậy, em đã làm sai chuyện gì, em đâu phải ai khác, em là vợ anh mà, rốt cuộc, cần phải hận đến mức nào mới khiến một người đàn ông không tiếc tự tay đội nón xanh cho mình.
"A..." Hạ Nhược Tâm chợt ôm đầu, lạc giọng gào lên, hết tiếng này tới tiếng khác, đã cố nén giọng lại, kết quả chỉ có tiếng nghẹn ngào không ngừng truyền tới từ giữa họng, không phải vậy, không phải vậy. Anh đang gạt cô thôi, nhất định chỉ gạt thôi.
Sở Luật thờ ơ thưởng thức bộ dạng tan vỡ khóc lóc của cô, làm thinh cười lạnh, chỉ có chính anh biết, trong đầu anh thật ra cũng đã bắt đầu hỗn loạn, anh tưởng mình sẽ hưng phấn hơn, vui vẻ hơn, kết quả, anh sai rồi.