Editor: Quỷ Quỷ
Anh siết chặt bàn tay mình, móng tay đâm mạnh vào da thịt. Người phụ nữ như vậy không đáng được yêu thương, tất cả đều do cô ta tự chuốc lấy, cô ta ngàn vạn lần không nên hại chết Dĩ Hiên của anh, còn làm tổn thương Mạn Ny của anh, Mạn Ny là thiên sứ mà Dĩ Hiên phái tới bên cạnh anh, anh đã không bảo vệ được Dĩ Hiên, anh nhất định sẽ không để Mạn Ny chịu đựng bất kỳ sự thương tổn nào.
Một lần nữa anh sải bước ra ngoài, không liếc nhìn người phụ nữ đang đau thương đến chết kia một lần.
Rầm một tiếng, đóng sầm cánh cửa vào thế giới của hai người, anh đi ra ngoài, tới nơi cô không có cách nào chạm tới.
Hạ Nhược Tâm nhặt một viên ngọc trai đặt trong lòng bàn tay mình, cúi đầu xuống, những hàng nước mắt thi nhau rơi xuống.
Cô nhẹ nhàng chạm môi mình vào hạt ngọc trai, đồng thời nếm được mùi vị nước mắt mình, thực sự rất đắng. Cô nhặt từng viên một, đến khi lòng bàn tay đầy rồi vẫn chưa nhặt hết, cô ngồi trên giường, nắm chặt sợi dây chuyền bị đứt mới phát hiện ra, có những thứ không thể nhặt lại được nữa.
Cô ngậm ngùi, cổ họng dường như có lửa đốt, mấp máy môi, cô nhận ra một âm thanh cũng không thể nào cất lên được.
Muốn xâu lại 99 viên ngọc trai, đối với cô chính là một công trình lớn.
Ngồi trên giường, một tay cầm kim, một tay run rẩy cầm từng hạt ngọc trai, ngón tay sưng đỏ không cầm chắc được cây kim nhỏ bé, cẩn thận xâu từng viên một, cô chỉ cần run tay thì chiếc kim sẽ đâm vào ngón tay cô.
Tê quá. Cô cắn môi, đầu ngón tay lại rỉ ra một giọt máu, giọt máu càng lúc càng lớn, cuối cùng rơi xuống hạt ngọc trai trắng toát.
Dơ bẩn, thật dơ bẩn, cô dơ bẩn, toàn bộ đều dơ bẩn.
Hàng mi
dài khẽ run, đôi mắt lanh lợi lúc này sưng lên như hột đào, cô đã khóc quá lâu, quá nhiều.
Nhưng sự đau khổ trong lòng cô chưa bao giờ vơi đi.
Ôm chặt lấy chính mình, tiếng khóc cố đè nén trong cổ họng liền bật lên. Cô nắm thật chặt ngực áo, nơi này rất đau, bàn tay càng nắm chặt, khớp xương cùng gân tay đều nổi hết lên.
Ai có thể nói cho cô biết, lúc này ngoài khóc ra cô còn có thể làm được gì đây?
Đêm đen, căn phòng này vẫn chỉ tooàn một màu đen, cửa sổ bị đóng lại, không có tia sáng nào lọt được vào trong phòng.
Đến khi khóc không ra nước mắt nữa, cô mới ngẩng đầu lên, vẫn là một màu đen, cô cũng không biết được bên ngoài đã sáng hay chưa.
Cả ngày cô không ăn không uống, cả người lảo đảo muốn ngã, giống như người mất hồn, hồn của cô đúng là bỏ cô mà đi, bị chính người cô yêu nhất bóp nát.
“Ba mẹ, con muốn ly hôn.” Lúc này trong biệt thự nhà họ Sở. Ông bà Sở trầm mặc nhìn con trai mình.
“Ban đầu con muốn kết hôn thì kết hôn, giờ muốn ly hôn liền ly hôn, con đã chơi đủ chưa? Con có biết con đã lên bao nhiều mặt báo không?” Sở Giang đứng lên, lạnh giọng giáo huấn, mấy ngày trước không phải vẫn rất tình cảm sao? Chuỗi dây chuyền 300 vạn kia khiến ai cũng nghĩ tình cảm hai người thắm thiết thế nào, lúc này ly hôn chẳng phải sẽ là trò cười sao?