Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước Chương 1234: Lục tiểu thư, đã lâu không gặpLục Tiêu Họa đẩy xe lăn về phòng, đúng ra thì cô vẫn có thể cử động, ngồi xe lăn chỉ vì tiện mà cô cũng không muốn cử động lắm.
Cô lăn xe về phía phòng tắm, không tắm được nhưng có thể rửa ráy một chút.
Ở nhà làm cho ngươi ta có cảm giác an toàn.
Đây là nhà cô, cũng là nơi cô luôn trung thành.
Nhưng cô vẫn thở nhẹ ra một hơi, ẩn hiện trên gương mặt vẫn có nét muộn phiền.
Một lúc sau, cô đã thay xong một bộ quần áo mặc ở nhà, trên đùi vẫn quấn gạc, chỉ còn cảm giác hơi đau, thật ra từ lúc đó đến giờ cô cũng chẳng biết chân mình có bộ dạng thế nào nhưng cũng thật nhanh khỏi đi, cô cẩn thận đứng lên nhấc chân về phía trước sau đó ghé vào giường, ngón tay nắm chặt ga trải giường
Làm thế nào bây giờ, cô không muốn mình cứ thế này mãi.
Cô muốn là chính mình, trước đây khổ sở đến mức độ nào cũng đều đã qua đi rồi cơ mà, có gì đáng sợ đâu.
Cô lật chăn, lấy ra một cái di động nhỏ xinh đẹp Sở Luật đưa cho cô, màu hồng nhạt rất phù hợp với phụ nữ, cảm giác không tồi, công năng không tồi đương nhiên là giá cũng không tồi tý nào.
Cô đặt điện thoại bên tai mình, sau đó không lâu điện thoại đã chuyển.
“Tiểu Hoa, làm sao thế? nãy chị vừa gọi điện, người ta nói là em đã xuất viện rồi cơ à? Có muốn chị qua đó một chút hay không?” Tính tình Ngô Sa vẫn nóng vội như thế, một người phụ nữ có thể quản lý cả xí nghiệp lớn như thế, nói thật là cái năng lực ấy làm cho nhiều người đàn ông phải hổ thẹn vì không bằng, đương nhiên Ngô Sa cũng luôn tự cho mình là một nữ hán tử.
“Chị Ngô, em có việc muốn nhờ chị giúp…” Lục Tiêu Họa nhắm mắt lại, cô đã suy nghĩ thật lâu, tự hỏi mình cũng thật lâu, cô không muốn mình lúc nào cũng nghĩ ngợi và day dứt như thế, nghĩ càng nhiều thì thời gian chìm trong quá khứ càng nhiều, nháy mắt tuổi của cô bây giờ không còn ít, tuy nhìn bề ngoài cô vẫn thật thanh xuân xinh đẹp, trong mắt mọi người cô chưa từng kết hôn hay sinh con nhưng chính cô lại biết rõ mình.
Thứ cô đang đối mặt, chính là một sự già nua.
Ngô Sa đẩy xe lăn giúp Lục Tiêu Họa, đồng thời miệng nói: “Em cứ yên tâm, nhà thôi miên này chị biết đã lâu, nếu anh ta mà không khơi được trí nhớ của em thì chị lại tìm người khác cho em, trước đây chị có thời gian hứng thú với việc này cho nên chị có tìm hiểu một vài người, đây là một người tốt nhất trong số đó.”
Lục Tiêu Họa động đậy ngón tay trên chiếc thảm phủ đùi, thân thể có chút cứng còng, cô hơi lo lắng chẳng biết có lại giống như mấy lần trước đây không. Người ta lại nói với cô một câu.
Thật xin lỗi.
Bây giờ cô không muốn nghĩ đến nhất chính là câu xin lỗi của người khác.
“Nhưng Tiểu Hoa, em thật sự quyết định rồi à?” Ngô Sa dừng đẩy xe lăn, chị cúi lưng, chống hai tay trên đầu gối mình: “Có thể hồi ức về quá khứ của em không thật tốt, em thật sự phải nhớ lại hết à, bọn họ muốn làm em quên đi chắc chắn là phải có lí do nào đó, có khi là quá khứ quá mức tàn nhẫn, thời gian tồn tại nhiều đau khổ thì sao?”
“Cứ thế này vui vẻ mà sống, thật sự không tốt à? Vì sao cứ nhất định phải biết?”
Lông mi của Lục Tiêu Họa âm thanh có chút nghèn nghẹn “Nếu nhớ không nổi, liệu em có phải là em không?”
Ừ thôi, Ngô Sa không nói, chị lại tiếp tục đẩy xe lăn, chỉ cần Lục Tiêu Họa yêu cầu, chị sẽ làm được, ai khiến chị
lại đi nợ LụcTiêu Họa một cái ân cứu mạng chứ.”
Ấn tượng đầu tiên khi Lục Tiêu Họa nhìn thấy nhà thôi miên là một người đàn ông khoảng 40 tuổi rất quyến rũ, rất lịch thiệp, như thể một nhà quý tộc ở thế kỉ mười bảy ở nước Pháp.
Ông chậm rãi lấy chiếc mũ trên đầu xuống, đặt trước ngực rồi nói: “Xin chào cô.”
Thứ hai, cô chú ý đến đôi mắt của ông, rất sâu và thâm thúy, trông thật mông lung hình như xem không rõ.
“Đây là Edward.” Ngô Sa khoát tay về người đàn ông trung niên làm như lạnh nhạt giới thiệu, chị nhìn ngón tay mình có vẻ không tình nguyện mà liếc mắt Edward một cái, Edward vẫn cười, có điều, hình như trong ánh mắt có thoáng một vết bi thương.
Lục Tiêu Họa nhìn cảnh này, mẫn cảm nhận thấy một điều gì đó.
Một hương vị kỳ quái.
Hương vị này nên gọi là gì nhỉ, có tình ý.
“Anh xem giúp cô ấy một chút.” Ngô Sa nhàn nhạt mở miệng: “Cô ấy cứu tôi một mạng, nếu không bây giờ chắc tôi chỉ còn là một thi thể, không đúng, biến thành một đống thịt nát rồi ấy.” Miệng chị nói thế, nhưng bộ dạng lại bất cần dửng dưng, kiểu như sống thì sống, chết thì chết đối với chị cũng chỉ cần nói sơ lược mà thôi.
“Tôi tình nguyện cống hiến sức lực.” Edward đúng là một người đàn ông lịch thiệp, nhưng khi ánh mắt của ông dừng lại trên mặt Ngô Sa, lại có tiếng thở dài khe khẽ, Ngô Sa quay mặt, xoay người: “Tôi đi ra ngoài trước đây.”
Nói xong, chị đến bên Lục Tiêu Họa, nắm vai cô: “Nếu anh ta vô dụng, chẳng sao hết, chị nhất định sẽ tìm một nhà thôi miên khác cho em, nhất định sẽ chữa khỏi cho em, làm em nhớ lại hết mọi chuyện.”
“Cảm ơn chị, chị Ngô.” Lục Tiêu Họa giơ lên khóe môi, giọng thật dịu dàng, ánh mắt cũng thanh dịu.
Ngô Sa đứng thẳng lên, đi ra ngoài, chị vẫn có chút lo lắng không biết mình làm thế đúng hay sai, là giúp đỡ hay là làm tổn thương cô.
Cửa nhẹ nhàng bị đóng lại, bên trong chìm vào không khí yên lặng quỷ dị.
Edward đột nhiên cười, nụ cười có nhiều thâm ý.
“Đã lâu không gặp, Lục tiểu thư, nhìn qua cô rất ổn, nhưng chân cô làm sao thế?”
Lục Tiêu Họa sửng sốt, ông ta có ý tứ gì, đã lâu không gặp, chẳng lẽ bọn họ trước kia có quen biết sao?
Cô đem tay đặt ở chính mình trên đùi, cũng cười nhẹ.
“Không cẩn thận bị thương, hơi nứt xương, nhưng không nghiêm trọng, ngồi xe lăn chỉ là bởi vì không thích chống nạng thôi.”
“Ừ, thế thì tốt.” Edward ngồi xuống, một đôi mắt mông lung cơ trí nhìn chằm chằm cô: “Lục tiểu thư đối với việc chúng ta vừa nói, chắc là hơi khó hiểu nhỉ?”
“Đúng.” Lục Tiêu Họa gật đầu: “Edward tiên sinh, trước kia, ông có quen biết tôi à? Sao tôi không nhớ rõ.”
Không, trong lòng Lục Tiêu Họa lại bồi thêm một câu, không phải cô không nhớ rõ mà quả thật đối với mọi việc cô đều không nhớ rõ.
“Lục tiểu thư thật sự muốn biết hết mọi việc trước kia à?” Edward hỏi lại một lần, giọng rất nghiêm túc:
“Lúc trước tốn bao nhiêu công sức để quên đi mà giờ lại phải nhớ lại à?”