Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ TrướcChương 1236Edward lắc cây thập giá trong tay, ánh sáng từ cây thập giá lấp loáng chiếu lên mặt cô.
Khi cô lại một lần mở hai mắt, cô không biết mình đang mỉm cười nhưng đồng thời trong hai mắt lại là nước mắt, rất đau… rất đau…
Khi cô mở hai mắt, cô không còn là Lục Tiêu Họa mà là Hạ Nhược Tâm. Không đúng, cũng là Lục Tiêu Họa, một Lục Tiêu Họa chân chính, nhưng cô vẫn cứ thích là Hạ Nhược Tâm.
Bởi vì đây mới là cô!
“Nhớ lại rồi?” Edward nhét lại cây thập giá vào trong túi, ông vẫn cười mỉm nhưng biết cô đã nhớ mọi chuyện, nhớ lại toàn bộ, bởi vì ký ức của cô ông đã trả lại.
“Đúng vậy.” Lục Tiêu Họa nhẹ nhàng gật đầu, không đúng, cô là Hạ Nhược Tâm, cá tên hai mươi mấy năm của cô, cô chính là Hạ Nhược Tâm.
“Hối hận không?” Edward lại hỏi: “Khi cô nhớ lại rồi, cho dù cô hối hận tôi cũng không dễ dàng thôi miên cô một lần nữa, cô hiểu không?”
“Tôi hiểu.” Hạ Nhược Tâm nắm tay nhẹ một chút, cô ngẩng mặt lên, đôi mắt rất sạch sẽ, tuy rằng đã chịu tổn thương, tuy rằng đã trải qua đau đớn, tuy rằng đem miệng vết thương lại một lần nữa xé rách nhưng vẫn là một điều tốt, được khôi phục lại thật tốt.
Bởi vì cô nhớ được nhiều chuyện, cô nhớ rõ thương tổn, nhớ lại đau đớn nhưng cũng nhớ lại con gái mình, nhớ đứa con bị cô quên, bị mọi người từ bỏ nhưng lại được cha của bé tìm trở về.
“Tôi không hối hận.” Đột nhiên cô nở nụ cười, nụ cười này rất đặc biệt, trải qua thiên phàm lúc sau đạm nhiên, thế thái thê lương lúc sau minh bạch, đau xót đi qua mới khỏi, còn có vui sướng.
“Cảm ơn ông.” Cô thiệt tình nói lời cảm tạ với Edward, cảm ơn ông có thể khiến cô nhớ lại, cũng cảm ơn ông lúc ấy đã khiến cô quên đi mọi chuyện.
“Đừng khách khí.” Sự mông lung trong mắt Edward bắt đầu rõ ràng hơn một ít.
Hạ Nhược Tâm đặt tay lên xe lăn, sau đó đẩy về phía trước, gần đây cô ngồi xe lăn bắt đầu thích động tác này, mà cô cũng không che giấu sự dò xét của mình khiến Edward có chút xấu hổ, sau đó ông ho khan một tiếng.
“Lục tiểu thư, cô còn có việc sao? Sao lại nhìn tôi như vậy?”
Hạ Nhược Tâm lắc đầu: “Tôi không sao, chỉ là tôi tôi muốn biết quan hệ giữa Edward tiên sinh cùng chị Ngô, có phải giữa hai người có chuyện gì đó?”
“À…” Mặt Edward lập tức đỏ lên. Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, lại là người quý tộc vậy mà có thể đỏ mặt. Người đàn ông như Sở Luật đừng nói đến đỏ mặt, da mặt anh dày, căn bản không biết thế nào là đỏ mặt, không biết thế nào là mặt nóng, thế nào là ngượng ngùng.
Anh sẽ biểu đạt trực tiếp.
Thích liền nắm chặt, không thích sẽ đuổi đi.
Nhưng Edward đã là trung niên, vậy mà đỏ mặt, da mặt này rốt cuộc có bao nhiêu mỏng.
“Cô, sao cô lại hỏi vậy?” Edward nắm chặt tay áo, cố gắng nói, nhưng cũng không muốn nhìn vào mắt có chút sáng tỏ của Lục Tiêu Họa.
“Bởi vì biểu hiện của ông rất rõ ràng.” Lục Tiêu Họa, không đúng, cô vẫn thích gọi mình là Hạ Nhược Tâm, lần đầu tiên cô nhìn thấy người đàn ông như vậy, chẳng lẽ các thầy thôi miên đều có dạng này sao? Tâm tình cô không tồi, hiện tại còn trêu chọc người già. Đương nhiên cũng
không phải vui đùa cái gì, cô thật sự muốn biết giữa Edward và Ngô Sa rốt cuộc có chuyện gì.
Edward xấu hổ không biết phải nào sao: “Cái kia, tôi rất rõ ràng sao?” Edward nhỏ giọng hỏi Hạ Nhược Tâm, ông sờ sờ mặt mình, như vậy Ngô Sa có phải hay không cũng biết tâm tư của ông.
Hạ Nhược Tâm nhịn không được mỉm cười: “Ngài biểu hiện rất rõ ràng.” Kẻ ngốc cũng có thể nhận ra huống chi Ngô Sa. Ngô Sa là thế nào, cũng là một tổng giám đốc tập đoàn lớn, cô ấy đã trải qua rất nhiều chuyện, gặp đủ loại người, so với Sở Luật chút nào cũng không kém, sao có thể không nhìn ra trong đầu Edward nghĩ gì, cô chỉ giả vờ không biết, mà cũng chỉ có Edward ngây thơ cũng vẫn luôn cho rằng người ta không biết.
“Vậy phải làm sao, có phải cô ấy sẽ ghét tôi không?” Edward có chút lo lắng.
“À…” Hạ Nhược Tâm nghĩ tới biểu tình vừa rồi của Ngô Sa, cùng hành động của chị ấy, cô lắc đầu: “Tôi thấy chị Ngô không ghét ông.”
“Thật vậy sao?” Mắt Edward bỗng nhiên sáng ngời. “Thật sự không ghét tôi sao? Cô ấy là… là mối tình đầu của tôi.”
“Ông có muốn kể cho tôi nghe không?” Hạ Nhược Tâm hỏi Edward: “Nói không chừng tôi có thể giúp ngài, để cảm ơn ngài.”
“Cô giúp tôi?” Edward chỉ vào chính mình: “Giúp như thế nào, tính Ngô Sa rất cứng.”
Hạ Nhược Tâm kéo cái chăn trên đùi về phía trước một chút, cũng là chắn hai chân của mình, tầm mắt cô rất thấp, con ngươi cũng ôn hòa hơn trước kia, lòng cô cũng bình tĩnh hơn trước kia.
“Chị Ngô nợ tôi một mạng sống, nếu ông nguyện ý tôi sẽ dùng ân tình này đổi lấy ân tình của ông.”
“Nhưng cô không nợ tôi.” Edward không nghĩ ra vì cái gì cô sẽ giúp ông. Thầy thôi miên không phải bác sĩ tâm lý, tuy rằng ông cũng làm về phương diện tâm lý nhưng ông không suy đoán tâm tư người khác, đương nhiên bao gồm cả người phụ nữ trẻ trước mắt này.
“Chỉ là thuận tay đưa một ân tình cho ông.” Hạ Nhược Tâm nghĩ tới ân tình của Ngô Sa kia với cô cũng không có mấy tác dụng, giao tình giữa cô và Ngô Sa không thể dùng nhân tình để đổi, cô biết trong lòng Ngô Sa cũng biết điều này. Nhưng tính chị ấy không thích nợ người khác, nếu thật là như thế thì cô không ngại đem ân tình này đưa cho Edward.
Đương nhiên cũng là vì Ngô Sa đối với Edward không phải không có cảm giác, nhưng bởi vì ông quá nhát, Ngô Sa lại có chút mạnh mẽ, dù vậy một phụ nữ cũng không thể tự mình theo đuổi đàn ông. Cô quen Ngô Sa chưa lâu nhưng tính tình Ngô Sa cô có thể biết vài phần.
Phụ nữ dù bên ngoài mạnh mẽ nhưng vẫn cần một người đàn ông yêu mình, hiểu mình.