"Cô có hận không?" Bất chợt Hạ Dĩ Hiên nói ra một câu như vậy. Điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay Lý Mạn Ny vẫn cháy, mà mắt của cô thì híp lại, "Hận, dĩ nhiên là hận, nhưng tôi có thể tìm ai để hận, tôi có thể hận ai?" Cô tự mình lẩm bẩm, nơi này không có ai mà cô có thể trả thù, cho dù là Sở Luật hay là mẹ cô.
Sở Luật thì cô không có bản lĩnh, còn mẹ cô thì làm sao cô có thể báo thù được.
"Thế còn Hạ Nhược Tâm thì sao, cô có hận không?" Con tiện nhân đó bây giờ vẫn còn sống rất tốt, làm sao có thể không tốt được, ăn của bọn họ, ở nhà bọn họ, sau này còn lấy sạch hết tất cả của cô.
Lý Mạn Ny nghe được cái tên này, quệt nhẹ môi mình, "Tôi dĩ nhiên là hận cô ta, chỉ là, tôi hận rất nhiều người." Hơn nữa có vài người cô không thể hận, đến nỗi hỏi cô hận ai hơn, là cô ta hay là Lý gia, cô cũng không trả lời được.
Cô để điếu thuốc trên tay xuống, bây giờ cô đã không còn là cô trước đây, trải qua nhiều chuyện như vậy, đều đã nhìn thấu hết tất cả những chuyện kia, có thể hận, có thể oán cũng được, nhưng không thể làm gì cả, ngay cả cô đều đã đến nông nỗi này, cả người đều đã chết lặng, nhận mệnh.
Nhưng người phụ nữ Hạ Dĩ Hiên này, cô ta không đơn thuần chỉ muốn gặp cô, cũng sẽ không vô duyên vô cớ nói ra những lời như vậy, cô có thể nhìn ra được sự điên cuồng dưới gương mặt này, loại điên cuồng này, trước kia cũng có ở trên người cô.
Đây là ghen tị, là ghen tị điên cuồng cùng với hủy diệt.
Thì ra, cô ta có chủ ý này, đôi môi đỏ mọng của Lý Mạn Ny cong lên, chắc là có liên quan tới Sở Luật rồi. Quái lạ, thật là buồn cười, hai người phụ nữ các cô lại cùng hận một người phụ nữ, vì một người đàn ông, như vậy, các có có tính là tình địch hay không.
Nếu như hai người các cô có cùng một địch nhân, thì có thể làm bạn, chỉ là, cô không muốn trở thành bạn với một người phụ nữ như vậy, bởi vì các cô là cùng một loại người, các cô biết tính kế người khác, cũng sẽ tính toán lẫn nhau.
Hợp tác với người như vậy, thật là là một quyết định ngu xuẩn nhất.
"Cô không muốn báo thù sao?" Hạ Dĩ Hiên bình phục tâm tình có chút kích động của mình, sau đó hỏi cô.
"Cô đang lợi dụng tôi?" Lý Mạn Ny tiếp tục rút ra một điếu thuốc, sau đó nhẹ nhàng phun ra một làn khói. Khói mù mông lung, ánh mắt của cô cũng mông lung theo. Cô ta đến tìm cô còn không phải là bởi vì nguyên nhân này sao?
"Tôi chỉ cung cấp tin tức cho cô thôi, không phải cô cũng hận cô ta sao? Tôi có thể giúp cô." Hạ Dĩ Hiên đột nhiên cười lên, chỉ cần khiến cho người phụ nữ đó không sống tốt được, chuyện gì cô cũng có thể làm được, tất nhiên là một mình cô không thể báo thù, cho nên cô muốn tìm một đồng minh.
Chính là Lý Mạn Ny, cô không tin, Lý Mạn Ny có thể để mình rơi vào tình trạng như vậy cả đời, hạ tiện như vậy.
Lý Mạn Ny chậm rãi phun khói thuốc, nửa ngày sau, cô mới mở mắt ra, nhưng bên trong cặp mắt kia, không có bất kì một màu sắc nào.
"Cô muốn tôi làm gì?"
Ánh mắt Hạ Dĩ Hiên lóe lên một cái, những lời này, đã trở thành một hiệp nghị không tiếng động giữa hai bọn họ.
Ánh mắt Hạ Dĩ Hiên lóe lên sự điên cuồng, dường như đã hận đến nỗi tự mình cũng không nhận thấy được, hận đến không còn lí trí.
Lý Mạn Ny thấy được, nhưng cũng chỉ tiếp tục phun ra một làn khói.
Trở lại bên trong Giang Nam, Lý Mạn Ny đi tới chỗ ở của mình, khắp nơi đều tràn ngập đủ loại mùi vị, mùi nước hoa của phụ nữ,
mùi mồ hôi, còn có mùi đồ lót chưa giặt, cùng với mùi máu tanh lúc phụ nữ tới tháng.
Đủ loại mùi vị trộn chung lại vào một chỗ, lúc mới ngửi rất là khó chịu, ngửi lâu rồi cũng thành thói quen.
Cô kéo một cái rương từ dưới gầm giường ra, muốn lấy ra một bộ quần áo, nhưng lại phát hiện bên trong không có một cái nào có thể mặc ra ngoài, cô vứt cái rương đi, cuối cùng vẫn mặc bộ đồ trên người, sau đó đi ra ngoài.
Thật ra thì cô phải cám ơn Hạ Dĩ Hiên, ít nhất, cô ta lập tức chi cho cô nhiều tiền như vậy để cô có thể thoát khỏi chỗ này. Muốn đưa một người phụ nữ từ Giang Nam ra ngoài không phải là chuyện dễ dàng.
Giá bán phụ nữ ở Giang Nam cũng rất cao, dĩ nhiên cũng không có người đàn ông nào sẽ mua một người ở chỗ này đưa ra ngoài, đàn ông tới chỗ này, đều là người lăn lộn trong xã hội, bọn họ chỉ đến đây vui đùa, tìm kích thích, nhưng sẽ không mang những người phụ nữ như các cô ở bên người, càng không thể mua các cô về.
Đàn ông đều dễ thay đổi, tất nhiên, đàn ông cũng không đáng tin.
Cho nên không có khả năng sẽ có đàn ông mua các cô, phụ nữ ở nơi này chỉ có thể mãi mãi làm một chuyện giống như vậy, cho đến khi nhan sắc tàn phai, không có người hỏi han nữa, vẫn sẽ ở bên trong Giang Nam, có thể làm công nhân vệ sinh, cũng có thể làm người rửa chén, trên đời còn có chuyện tàn nhẫn hơn được sao.
Bọn họ để cho một người phụ nữ chính mắt nhìn thấy năm tháng của mình trôi qua, nhìn mình cứ vô lực già nua đi như vậy, nhìn xuất hiện trước mắt đủ loại phụ nữ trẻ xinh đẹp, sau đó khiến cho các cô nhớ lại, thì ra, những người như bọn cô cũng từng trẻ tuổi, cũng từng xinh đẹp.
Những người đàn ông năm đó từng nói thích cô, có thể bụng sẽ phệ, có thể có tóc bạc, nhưng bọn họ vẫn có thể tìm những người phụ nữ xinh đẹp, mà những người đã già như các cô, sẽ không còn có ai nhớ đến tên bọn cô nữa.
Thật ra thì đa số phụ nữ sẽ không muốn đi ra ngoài nữa, các cô có thể ở nơi này hưởng thụ thức ăn ngon, hưởng thụ hư vinh, nhưng nếu đi ra ngoài, các cô có thể làm gì, dùng cái gì để nuôi sống mình. Cho nên nói, Giang Nam nơi này, chẳng những là nơi hành hạ thân thể phụ nữ, mà cuối cùng ngay cả tư tưởng, linh hồn của các cô cũng sẽ bị héo tàn.
Cô đi ra ngoài, ánh sáng bên ngoài rơi xuống trên mặt, đó là cảm giác gì Lý Mạn Ny cũng không biết, cô chỉ biết bây giờ cô đã lấy lại được tự do, cô không phải là phụ nữ ở bên trong Giang Nam nữa.
Đã vô số lần cô nghĩ tới, rốt cuộc là ai có thể đưa cô từ trong địa ngục này ra ngoài, cô nghĩ tới rất nhiều người, trong não cũng hiện ra không ít hình ảnh, có Sở Luật, có cha mẹ của cô, có đại ca của cô Lý Mạn Hiên, thậm chí không chừng còn có Hạ Nhược Tâm đáng thương cô. Nhưng cho đến bây giờ cô đều không nghĩ đến, cuối cùng đưa cô ra khỏi địa phương quỷ quái này, không phải tất cả mọi người mà cô biết, mà là Hạ Dĩ Hiên, một người không có bất kì một quan hệ gì với cô, thậm chí còn là tình địch, Hạ Dĩ Hiên.
Dĩ nhiên Hạ Dĩ Hiên giúp cô đi ra ngoài cũng chỉ là vì trao đổi giữa bọn họ.
Cô ôm lấy túi của mình, sau đó không quay đầu lại mà rời đi nơi này.