Chương 1303: Chúng ta đều không chết, có được hay không?Kết quả là ngày hôm đó, cô hít quá nhiều khí ô-xít-các-bon độc, lâm vào hôn mê, nếu như không phải người hầu trong nhà quét tước phòng phát hiện cô hôn mê, thì có thể cô đã chết từ sớm. Khi đó, cô nằm trong bệnh viện ròng rã một tuần, một tuần ăn gì ói đó, cả người gầy đi trông thấy. Nhưng cuối cùng thì Hạ Dĩ Hiên lại chỉ bị Hạ Minh Chính răn dạy mấy câu, coi như ông ta giơ tay lên muốn đánh cô ta thì cũng bị Trầm Ý Quân kéo lại, còn nói đây chỉ là trẻ con không hiểu chuyện, không thể trách cô ta.
Còn Hạ Minh Chính lại nói xin lỗi Trầm Ý Quân, nói rằng mình có lỗi với bà ta, muốn xin lỗi Hạ Nhược Tâm.
Nghĩ đến lúc đó, bọn họ thật là dối trá. Thật ra, xem như lúc trước Trầm Ý Quân không ngăn cản Hạ Minh Chính, ông ta cũng không thể nào dùng tay đánh lên mặt con gái mình, chẳng qua chỉ là làm bộ một chút cho người khác xem thôi.
Cho nên mùi vị này rất quen thuộc, đúng, là mùi vị này, chính là mùi vị than củi Hạ Dĩ Hiên đốt lúc trước.
Đây là khí độc ô-xít-các-bon, ý thức của cô bắt đầu mơ hồ, nhưng theo bản năng vẫn tìm kiếm ở bốn phía, cô không phải lo lắng cho mình, mà là Tiểu Vũ Điểm.
Tốt nhất không phải nơi này, không nên ở chỗ này.
Cô nhẹ nhàng ngã xuống, tuy rằng còn hô hấp, nhưng hầu như cũng đã không có ý thức.
Mà lúc này, Sở Luật cũng ngừng xe lại, anh vừa đi mấy bước thì nhìn thấy giày cao gót của Hạ Nhược Tâm.
Anh xách giày cao gót lên, đôi con ngươi màu đen dường như u ám hơn, ngay cả bắp thịt toàn thân lúc này cũng trở nên căng thẳng.
Anh nắm chặt tay, bước chân càng thêm nhanh chóng, hô hấp cũng bắt đầu hơi sốt ruột.
Mãi đến khi đến nơi, anh gặp được một cái cửa đang đóng.
Đặt tay lên cánh cửa, dùng sức đẩy một cái, cửa lại bị đóng kín. Anh hơi nghiên cơ thể, sau đó bắt đầu dùng vai của mình va chạm vào cửa, không biết đụng bao nhiêu lần, cửa kẹt một tiếng mở ra. Ván cửa nhẹ nhàng lung lay, giống như có chút muốn nứt ra.
Sở Luật vừa vào, đã biết mùi vị trong phòng không bình thường, anh đi về phía trước vài bước, thấy có một người phụ nữ nằm úp sấp bên trong, chính là Hạ Nhược Tâm, đúng, là Hạ Nhược Tâm. Bởi vì, quần áo cô mặc trên người, còn có đôi chân không có xỏ giày.
"Nhược Tâm!" Anh vội vã chạy tới, nâng Hạ Nhược Tâm dậy, sau đó nhẹ nhàng vỗ mặt của cô.
"Nhược Tâm, tỉnh lại đi, Nhược Tâm."
Nhưng Hạ Nhược Tâm đã sớm hôn mê, Sở Luật vội vã ôm lấy Hạ Nhược Tâm đi về phía cửa, khi anh vừa mới đứng lên, cửa bị đóng lại từ bên ngoài trong chớp mắt.
Sở Luật nhếch đôi môi mỏng, anh ôm Hạ Nhược Tâm đi tới cửa, dùng sức va chạm lên của, chỉ là cánh cửa này tương đối rắn chắc, hơn nữa dường như bên ngoài đã bị khóa.
Đôi con ngươi đen của anh càng thêm thâm trầm, không ngừng đụng vào cửa, anh liếc mắt nhìn bốn phía, sau đó tìm một cái ghế cũ, xách nó tới dùng sức đập vào cửa. Dù cho là một cái lỗ hỏng nhỏ, anh cũng phải đập ra, chỉ là, hình như đầu anh cũng bắt đầu choáng váng, anh cũng biết, đây là khí độc ô-xít-các-bon.
Anh sẽ từ từ mất đi ý thức, sau đó tử vong.
Lại là một tiếng đùng, cửa bị anh mạnh mẽ đập ra một lỗ thủng không lớn, có tia sáng từ bên ngoài lỗ thủng chiếu vào. Thân thể anh hơi lung lay, rõ ràng hiện tại tinh thần đã tan tác, anh đã kiên trì rất lâu, cũng bởi vì anh tự chủ, nếu không đổi thành những người khác, hẳn là sớm đã hôn mê mới đúng.
Cái ghế cầm trong tay cũng bị rơi xuống, bởi vì anh đã không còn sức để cầm.
Nhược Tâm, nào, quay về nơi này.
Anh đỡ đầu Hạ Nhược
Tâm lên, để mặt mũi cô hướng về phía lỗ thủng, tầm mắt của anh bắt đầu mơ hồ, lại dùng bờ vai của chính mình duy trì thân thể cô ở một tư thế cố định, anh lắc lắc đầu, duỗi cánh tay không còn sức khẽ vuốt tóc mình.
Cuối cùng, đôi môi mỏng của anh đóng mở mấy lần, nhưng lại không biết là đang nói cái gì.
Không biết qua bao lâu, hoặc là không có ai biết đã qua bao lâu, hay chỉ là một phút, hay là mấy tiếng, hay là mùa luân hồi, bốn mùa bắt đầu.
Ngón tay của Hạ Nhược Tâm hơi nhúc nhích, cô khó chịu cau mày, muốn động đậy, nhưng hình như thân thể không bị cô chỉ huy.
Cô muốn tỉnh lại, đúng, phải tỉnh lại, tuy rằng cô cũng không biết tại sao?
Nhưng cô lại có cảm giác, cô phải tỉnh lại, nhất định cô phải tỉnh lại.
Bỗng nhiên, cô dùng sức nắm chặt ngón tay, ho khan, hô hấp từng ngụm từng ngụm, thậm chí tham lam hô hấp không khí bên ngoài. Cô nheo mắt lại, ban đầu còn có vài giây mê man, cô ở nơi nào, đây là làm sao? Lúc này mặt cô chính diện quay về cánh cửa, bề ngoài có một cái lỗ nhỏ, có một chút ánh sáng và không khí xuyên vào. Mặt của cô kề sát lỗ thủng, không khí mới mẻ mà cô hô hấp được đều từ đây mà tới.
Cô khẽ nhúc nhích cơ thể của mình, vẫn mềm yếu không có sức.
Đột nhiên, mắt của cô vừa mở, nghĩ đến cái gì đó, lúc này rõ ràng thân thể của cô được người ta chấp tay chống đỡ. Cô xoay người, nhìn thấy một thân âu phục màu lam đậm, sau đó là cánh tay buông xuống của đàn ông, mà trên tay của người đàn ông kia còn đeo một chiếc nhẫn màu vàng.
Chiếc nhẫn này, cô cũng không xa lạ gì, là của Sở Luật, là chiếc nhẫn Sở Luật luôn đeo ở ngón tay.
Cô nhúc nhích cánh môi không chút huyết sắc của mình, nhưng không thể nói ra được cái gì, thậm chí cô muốn động đậy, cũng vô cùng khó khăn.
Đột nhiên, cô bắt đầu dùng đầu của mình đập lên cửa.
Một lần, hai lần... Ba lần...
Cánh cửa bắt đầu có máu, còn cô cũng cảm thấy đau đớn, loại đau đớn này làm cho cô nhanh chóng tỉnh táo, khôi phục.
Hai tay của cô nắm chặt cửa, dùng đầu của mình đẩy người đàn ông phía sau về trước.
Bọn họ phải thay đổi vị trí một chút.
"Sở Luật..." Cô bất an gọi, ngón tay đặt ở trên mặt người đàn ông, môi miệng của anh đã hiện xanh, con ngươi đen vẫn luôn trầm u nay đã nhắm chặt.
Trong chớp mắt, Hạ Nhược Tâm nắm chặt y phục của anh, dùng đầu mình kề sát bờ vai anh.
"Không chết, không được chết..."
"Chúng ta đều không chết."
"Có được hay không?"
Người đàn ông vẫn không có bất kỳ động tác nào, lúc này bên trong ít đi không ít than củi, không khí giao lưu, ở khắp mọi nơi, không lọt chỗ nào, có lẽ lúc này, bên trong đã có không khí.
Cô run rẩy giơ cánh tay không có sức của mình lên, đặt ở mũi Sở Luật, vẫn còn may, cô cảm nhận được tiếng hô hấp bé nhỏ của anh, còn có nhiệt độ trên mặt anh.
Bờ vai của cô nặng nề run rẩy, đưa tay ra ôm chặt lấy eo người đàn ông.
"Chúng ta còn chưa xong."
"Không được chết..."