"Dạ!" Lục Cẩm Vinh không ngăn mẹ mình, bởi vì Tiểu Hoa thật sự không có chuyện gì, Giản Thanh Doanh phải đi hỏi bác sĩ mới có thể yên tâm được, kết quả bác sĩ nói với bà cũng không khác Lục Cẩm Vinh nói là mấy, ý chỉ là Nhược Tâm chỉ bị hít hơi bị nhiều khí CO một chút, không nghiêm trọng bằng Sở Luật được, hiện tại vai Sở Luật còn có một cái lỗ, cho nên vết thương trên người Hạ Nhược Tâm so với Sở Luật mà nói, coi như là không có chuyện gì cũng đúng. Sở dĩ cô chưa tỉnh vì ý thức vẫn có chút mê man, chờ đến khi ý thức rõ ràng lại tự nhiên sẽ tỉnh.
Giản Thanh Doanh vốn định trông con gái, kết quả Lục Cẩm Vinh liền trực tiếp đưa Tiểu Vũ Điểm đặt vào trong lòng bà.
Tiểu gia hỏa hiện tại còn không có người trông, đem bé giao cho SỞ gia, xin lỗi, anh không làm được. Mọi trắc trở của đứa nhỏ này dường như đều có liên quan tới Sở gia cho nên anh tuyệt đối sẽ không đem đứa bé giao cho Sở gia, trừ phi Sở Luật tỉnh lại.
Mà hiển nhiên hiện tại Sở Luật vẫn chưa tỉnh.
Sở Giang suốt đêm chạy về nhà, lúc này Tống Uyển và Sở Tương còn chưa về, điện thoại của bà cũng tắt máy. Lúc này một bên là vợ một bên là con, còn có hàng đống chuyện ở công ty dường như ép Sở Giang muốn điên rồi.
Ông đem công ty giao cho Đỗ Tĩnh Đường, tự mình trước tiên chạy tới bệnh viện, sau đó sẽ báo công an đi tìm kiếm Tống Uyển cùng Sở Tương.
Lúc Sở Giang tới bệnh viện, cũng gặp người nhà họ Lục ở đây,
Lúc này Giản Thanh Doanh đang cho Tiểu Vũ Điểm ăn bánh, Sở Giang thấy cả nhà họ Lục ở đây thì giật mình.
Chuyện gì vậy trời, sao nhà họ Lục vẫn ở đây?
"Ông nội." Tiểu Vũ Điểm thấy ông nội thì trèo từ trên đùi Gian Thanh Doanh xuống, chạy qua ôm lấy chân ông ấy, sau đó ngước mặt lên, bộ dạng rất thích ông nội.
"Ông nội, ba mẹ đều bệnh rồi, con sợ.”
Sở Giang đau lòng bế cháu gái lên, sau đó xoa đầu bé: "Đừng sơ, ông nội tới là sẽ không có chuyện gì đâu." Tuy hiện tại ông không biết là đang có chuyện gì, nhưng từ Tiểu Vũ Điểm nói ông cũng biết được đại khái, rằng là Sở Luật cùng Lục Tiêu Họa đều ở đây, chỉ là vì sao con của ông lại thân cận với Lục Tiêu Họa như vậy.
Cái cảm giác này đối với Sở Giang mà nói, thực sự có chút sợ, còn có, mẹ của cháu ông rốt cuộc là ai, đời sống riêng tư của con trai ông không quan tâm, nhưng ông cũng biết những chuyện này rất kì lạ, lấy tính cách của Sở Luật thì nó tự mình nuôi con còn thấy dễ tin hơn là tìm một người mẹ cho con.
"Bác Sở, mời ngồi. Có một số chuyện cháu muốn nói rõ một chút.”
Lục Cẩm Vinh bước tới, ngồi xuống cạnh mẹ mình, mà rõ ràng Lục Khả Ân đối với nhà họ Sở không có chút hảo cảm nào cả, Giản Thanh Doanh cũng thế.
"Tiểu Vũ Điểm, qua đây với bà nào.”
Giản Thanh Doanh giơ tay về phía đứa bé: "Chúng ta chưa ăn hết bánh mà." Bảo bối hôm nay ăn không nhiều, khó lắm mới dỗ được con bé ăn ít bánh, Sở Giang này vừa tới thì con bé lại không ăn nữa.
Không ăn thì sao mà được, con bé mới có bao nhiêu tuổi, không ăn no sao mà có thể lớn được.
Tiểu Vũ Điểm rất do dự, nhưng vẫn chạy qua chỗ bà, Giản Thanh Doanh bế bé lên, cho bé ăn từng miếng, mắt cứ nhìn Lục Khả Ân: "Ông không phải còn có chuyện sao, sao còn chưa đi?”
Lục Khả Ân mở lớn mắt, ông có chuyện hồi nào chứ?
Giản Thanh Doanh đá
chân ông ấy một cái, sao vậy, nghe không hiểu ý bà sao, ông già này càng già càng hồ đồ, ông cứ ngồi đơ như pho tượng như vậy, ai mà dễ chịu nổi chứ.
Lục Khả Ân ừ một tiếng, ông đi chơi cờ vậy.
Ông vừa rời đi thì không khí trong căn phòng cũng thoải mái hẳn lên, tới cả Tiểu Vũ Điểm cũng cảm nhận được, cô bé lại cầm một miếng bánh lên ăn.
Đến cả Lục Cẩm Vinh nói với Sở Giang về việc gì, Giản Thanh Doanh đương nhiên biết, có điều có một vài chuyện bà không nên tham gia.
Lục Cẩm Vinh gật đầu với Sở Giang, cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây nữa, trực tiếp nói chuyện, Sở Giang không phải là Tống Uyển, ông ấy đã từng nắm giữ Sở thị, tự nhiên sẽ nhìn ra được điểm khác biệt.
Sở Giang ngồi thẳng người, đợi lời nói của Lục Cẩm Vinh: "Cháu có chuyện gì cứ nói, bác đang nghe.”
Vậy cũng tốt, Lục Cẩm Vinh nói ra mọi thứ.
"Thực sự cũng không có gì." Mặt của anh vẫn giữ được nụ cười, nhưng trong đó có sự lạnh lùng. "Việc này phải nói từ hơn một năm trước, lúc cháu tan làm cứu được một người phụ nữ chân bị đánh gẫy, mặt cô ấy cũng bị dao rạch hủy hoại nghiêm trọng.”
Sở Giang híp mắt, ban đầu ông còn hồ nghi nhưng rất nhanh ông ta lại nhìn về Lục Cẩm Vinh như nghĩ tới cái gì, Ông nhìn Lục Cẩm Vinh, ý dò hỏi trong ánh mắt của ông Lục Cẩm Vinh hiểu được.
"Cháu nghĩ bác Sở đã nghĩ ra được đáp án rồi, đúng thế, Lục Tiêu Họa là Hạ Nhược Tâm." Lục Cẩm Vinh thừa nhận. "Thực ra em ruột của cháu năm 7 tuổi đã qua đời rồi, mẹ cháu cứ thương nhớ con bé nên thân thể cứ bị suy yếu dần. Năm đó bởi vì gương mặt Hạ Nhược Tâm bị tổn thương quá nhiều, mà khuôn mặt cũng na ná như em cháu nên sau khi thuyết phục cô ấy, tôi đưa Hạ Nhược Tâm đi tìm bác sĩ giỏi nhất về phẫu thuật thẩm mĩ để chỉnh sửa mặt cô ấy thành mặt em cháu, cũng là Lục Tiêu Hoa mà bác thấy. Còn về chuyện em ấy với Sở Luật thì phiền bác đi hỏi cậu ấy, cháu không tiện nói, còn về lần này...”
Lục Cẩm Vinh đứng dậy, bỏ tay vào túi quần.
"Bởi vì Hạ Dĩ Hiên bắt cóc Tiểu Vũ Điểm, nên Tiểu Hoa và Sở Luật phải đi cứu, nhưng Hạ Dĩ Hiên lại cho hai người họ hít khí độc,rồi đâm lên vai Sở Luật một nhát." Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Sở Giang, anh lại vội vàng giải thích: "Bác yên tâm, Sở Luật không có chuyện gì lớn cả, chỉ là hít nhiều khí CO quá nên giờ hôn mê chưa tỉnh thôi, còn những vết thương khác của cậu ấy một thời gian ngắn sẽ bình phục thôi.”
Sở Giang cuối cùng cũng thở phào một hơi, nhưng ông còn một vấn đề: "Việc đi học của Tiểu Vũ Điểm đều là do Sở Luật tự mình đưa đón, giáo viên chắc cũng chỉ nhận mỗi A Luật, không có khả năng sẽ đưa bé cho Hạ Dĩ Hiên.”
Đúng vậy, đây là chuyện không thể, Sở Luật vì an toàn của con gái mà tìm vài giáo viên luôn chú ý Tiểu Vũ Điểm, hơn nữa nhà trẻ cũng là tài sản của Sở gia.