Có lẽ Thẩm Ý Quân cuối cùng cũng sẽ trả, cô lại tự an ủi bản thân, dù sao, Thẩm Ý Quân không phải là người đứng tên thẻ sao?
Không đúng, lúc này cô mới nhớ ra, lúc đầu cô tự cho mình là thông minh nên đã làm riêng một tấm thẻ, cô dùng số tiền từ tấm thẻ này, đều sẽ ghi nợ cho Thẩm Ý Quân, tấm thẻ đó của Thẩm Ý Quân vốn là có mức hạn 5 triệu đồng, từ trước đến nay phí tiêu xài của cô đều quét trên tấm thẻ này, số tiền 3 triệu cô dùng trong đó có 1 triệu gửi về quê, nhưng tiền sinh hoạt tháng của lúc trước thì cô không biết, vì Thẩm Ý Quân đều trả theo tháng.
Ghi chép chi tiêu đều là từ tấm thẻ này của cô mà ra, cuối cùng người trả tiền thẻ, sẽ không phải là cô.
Thẩm Ý Quân chỉ là người trả tiền thẻ, nhưng cô lại là người dùng.
Ngay từ lúc đầu, cô luôn mưu tính làm sao lấy được nhiều tiền hơn từ chỗ của Thẩm Ý Quân, cuối cùng kết quả là cô cứ xài cứ xài không có giới hạn.
Cô đã đào cho mình một cái hố, nhưng cuối cùng người nhảy xuống lại là chính cô, cái hố này, cuối cùng cũng trở thành mộ phần của cô.
Cô cầm lấy hơn hai vạn, thật ra cô cũng có nghĩ là sẽ chạy trốn, trốn càng xa càng tốt, có lẽ mấy chục năm sau, đợi cô quay lại chỗ này lần nữa, tất cả đều sẽ bị mọi người quên hết, mà cô quả thật là đang làm như vậy.
Nhưng khi mới bước chân ra ngoài cửa, sẽ bị cảnh sát bắt giữ ngay tại cổng, nói cô có dính líu đến một vụ án lừa gạt.
Phản ứng đầu tiên của Dương Nhược Lâm lúc đó, là xong rồi.
Tiền cô bán xe trả cho ngân hàng cũng không đủ, số tiền mà cô trả, đều có lập hồ sơ kỹ càng, bên nhà họ Dương, căn hộ mới mua, cuối cùng cũng bị ép thu lại, cho dù là thế, họ từ chỗ của Dương Nhược Lâm lấy đi bao nhiêu tiền, bây giờ phải trả lại bao nhiêu, bằng không sẽ chịu chế tài của pháp luật.
Bất kể bây giờ người của nhà họ Dương có kêu thế nào thì món nợ này cũng là do cô gánh, thẻ căn cước là tên Dương Nhược Lâm, tất cả tài liệu đều có thể chứng minh thân phận của cô.
Không lâu sau, Thẩm Ý Quân quay về.
Cô ngồi đối diện Dương Nhược Lâm, vẻ mặt rất nhạt nhẽo, cũng không có bất kì biểu cảm gì.
“Là bà làm phải không?” Dương Nhược Lâm đột nhiên đứng dậy, “Thẩm Ý Quân, là bà cố tình.”
“Sao thế, không gọi mẹ nữa sao?” Thẩm Ý Quân không những không giận mà còn cười, “Tiếng mẹ đó không phải cô gọi rất thuận miệng sao?”
Dương Nhược Lâm sắc mặt trắng bệch, không nói nên lời.
“Tại sao bà lại làm như vậy?” Dương Nhược Lâm nghiến răng hỏi Thẩm Ý Quân, cô chỉ mới 24 tuổi, phải gánh tội danh lớn như thế, sau này cô sẽ sống bằng cách nào.
“Tại sao tôi lại không thể làm như vậy?” Thẩm Ý Quân hỏi ngược lại Dương Nhược Lâm. “Tôi với cô không quen không biết, nếu như cô biết dừng lại đúng lúc, có lẽ tôi sẽ tha cho cô, dù sao, trông cô rất giống con gái của tôi, xét ở gương mặt giống nhau của hai người, số tiền mà cô đã dùng, việc mà cô đã làm, tôi cũng sẽ không tính toán.”
“Tôi đã từng cho cô cơ hội, Dương Nhược Lâm, tôi đã từng kêu người gọi điện thoại cảnh cáo cô, nếu như cô rời khỏi sớm hơn, những việc này sẽ không thể xảy ra, số tiền mà cô đã dùng, tôi đã cho cô dùng, nhưng cô không có, cô trở nên tham lam, trở nên vô tri, cũng trở nên ngu xuẩn.”
Thẩm Ý Quân gọi đúng tên của Dương Nhược Lâm, là tự cô biến mình thành ra như vậy, có thể trách được ai.
Phút chốc mặt của Dương Nhược Lâm liền mất hết toàn bộ huyết sắc, cô nhớ ra rồi, không lâu về trước khi cô nhận được cuộc điện thoại đó, thật ra cô cũng muốn dừng tay lại, nhưng cuối cùng nghĩ đến cuộc sống đầy đủ ở đây, nên không có để ở trong lòng, cô tưởng mình có thể trở thành Hạ Nhược Tâm rồi, thậm chí sau này còn có thể gả vào hào môn, nhưng, cô đã sai.
Cô ngẩng mặt lên, muốn xin Thẩm Ý Quân buông tha cho cô, nhưng Thẩm Ý Quân đã rời
khỏi, số tiền thư tín dụng cô lừa có con số quá lớn, cho nên, cuối cùng cô bị phạt tù 12 năm.
12 năm, ha ha, 12 năm, mười năm đẹp nhất của người phụ nữ, đều đã bị chôn vùi, đợi cô từ đó đi ra, cô cũng gần 40 tuổi rồi, người phụ nữ 40 tuổi, còn có thể làm được những gì.
Từ sau khi Thẩm Ý Quân qua gặp cô cũng không có ai qua nữa, bố mẹ của cô, anh cả đều không hề qua, bây giờ cô mới biết, cái gì là tình người tẻ nhạt.
Khi cô đem tiền về, họ nịnh hót cô đủ điều, tìm mọi cách tiếp cận cô, khi cô gặp khó khăn, thì không có ai quan tâm cô nữa, bây giờ nghĩ lại, thật ra, Thẩm Ý Quân đối xử cô còn tốt hơn cả bố mẹ của cô nữa.
Nếu như sớm biết, cô nghĩ, cô sẽ an phận mà làm người, sẽ không tìm cách lừa lấy những thứ không thuộc về mình, chỉ là, khi cô hiểu ra, thì đã quá muộn.
Khi cô bị bắt, bắt đầu 12 năm tù giam của mình, thì nhìn thấy một bóng người quen thuộc, nhưng cô lại ngẩn người ra đó, nhìn một cách ngơ ngác.
“Lục tiểu thư, có một người muốn gặp cô.” Giám ngục hỏi Lục Tiêu Họa,.“Không biết cô có muốn gặp không?”
Lục Tiêu Họa xem đồng hồ, còn có thời gian, có thể gặp một chút.
Khi Dương Nhược Lâm được đưa tới, Hạ Nhược Tâm không cảm thấy bất ngờ chút nào, tin của Sở Luật vốn chính xác đến đáng sợ, cô muốn biết thì sẽ biết được, đương nhiên gồm cả việc của nhà họ Hạ, thật ra đều là do Sở Luật vô ý hay cố tình mà tiết lộ cho cô biết.
Tất nhiên cũng gồm cả việc của Dương Nhược Lâm bị bắt.
Dương Nhược Lâm đã cắt tóc ngắn, những ngày gần đây bất kể là sức khỏe hay là tinh thần, cô cũng chịu không ít sự giày vò, cả con người hốc hác hẳn đi, sắc mặt cũng có chút khó coi, cũng vì không có trang điểm, cho nên bỗng chốc đã già đi mấy chục tuổi, đặc biệt trên người đang mặc một chiếc áo rộng thùng thình, nên không thể thấy được đường cong trên cơ thể của cô.
“Lục tiểu thư, tôi có thể hỏi một chút, đứa trẻ đó sao lại gọi cô là mẹ không?”
Điểm này Dương Nhược Lâm trước sau cũng nghĩ không thông, rõ ràng mặt của cô rất giống Hạ Nhược Lâm, cả Thẩm Ý Quân cũng nhận lầm, không có lý do nào đứa trẻ đó lại bài xích cô.
Lục Tiêu Họa để những ngón tay của mình lên bàn, sau đó uốn cong lên.
“Cô muốn biết?” Cô ấy hỏi người phụ nữ trước mặt, lại một lần nữa nhìn thấy khuôn mặt trước kia của mình, không đúng, là gần giống, hình như mới lướt nhìn, thì rất giống, nhưng nhìn kỹ một chút, mới phát hiện, thật ra không hề có hai người nào có thể hoàn toàn giống nhau được.
“Đúng vậy, làm phiền cô nói cho tôi biết.” Dương Nhược Lâm cười thảm nhìn xung quanh nhà giam này, đây là nơi sau này cô phải sống, cô dùng thời gian mười năm của mình, mười năm thanh xuân, đổi lấy cuộc sống công chúa của mấy tháng, còn nhận được một bài học cả đời này đều sẽ khó quên, cũng không biết là bị thiệt, hay là có lợi nữa.
Hạ Nhược Tâm nhìn người phụ nữ trước mặt một cách nhàn nhạt, đôi môi của cô cũng phát ra một tiếng thở dài.
“Thật ra cũng không có gì.” Cô ta muốn nghe, thì cô sẽ nói, dù sao đây cũng không được xem là bí mật gì.
“Tôi là Lục Tiêu Họa.” Cô sờ lên mặt của mình, “Tôi cũng từng có tên là Hạ Nhược Tâm.”