Chương 1329: Thẩm Vi và Mạc MínhHạ Nhược Tâm mở mắt ra, dùng đầu của mình dụi vào vai của anh, Tiểu vũ Điểm với Trịnh An Trạch đều ở nhà họ Lục, bây giờ thời gian ở nhà cũng ít hơn cho nên thế giới hai người của họ rất là phong phú, cũng đúng, nhiều năm nay hai người họ đều trải qua những ngày tháng tụ họp li tán, tính từ thời tuổi nhỏ cũng hơn 20 năm rồi, đời người có thể có bao nhiêu cái 20 năm, chắc là chỉ có 3 cái.
Cho nên bây giờ họ rất trân trọng thời gian ở bên cạnh nhau, Sở Luật đối với cô rất tốt, đúng là rất tốt, anh ấy vẫn giống như lúc trước vậy, chải đầu cho cô, rửa chân cho cô, từ khi bắt đầu ở đảo đào vàng cô có chứng đau bụng kinh rất là nghiêm trọng, anh sẽ tự mình nấu thuốc cho cô, dù cho mình có bận bịu đến mấy những ngày đó của cô anh đều tự tay nấu canh gừng đường đỏ cho cô.
Mấy tháng gần đây, cũng bớt đi nhiều rồi.
“Thẩm Vi cãi nhau với Tam Ca.” Hạ Nhược Tâm mở mắt ra lần nữa, nói về chuyện của hôm nay.
“Hai người đó...” Sở Luật nhếch môi của mình, “Em không cần lo cho họ, họ cãi nhau sẽ không lâu đâu, nhưng tình cảm không phải chỉ có cho đi mà không cần đền đáp, có lúc em cũng cần nhắc nhở Thẩm Vi, tuổi thanh xuân của người phụ nữ có hạn, đàn ông cũng vậy.”
Về chuyện này, Hạ Nhược Tâm không có cách nào đồng ý, chuyện tình cảm là chuyện của hai người họ, một người ngoài như cô làm sao xen vào được, với lại Thẩm Vi cũng không phải là con nít, tư tâm của cô ấy thế nào chỉ có cô ấy mới biết chứ không phải một câu nói của người ngoài là có thể thay đổi, dù cho người này là Hạ Nhược Tâm.
Nói trắng ra, cô cũng không phải là mẹ ruột của Thẩm Vi, cô chỉ là một người bạn.
“Đúng rồi.” Hạ Nhược Tâm lại nghĩ ra cái gì. “Em thấy cổ tay Mạc tiên sinh có đeo một hạt đậu đỏ bị vỡ, sao anh ta lại thích món đồ đó vậy?” Cái đó hình như là của phụ nữ đeo, đặc biệt làMạc tiên sinh không giống một thương nhân cho lắm nhưng lại giống mấy người rất là có thế lực, cô có chút nghĩ không thông, đàn ông con trai đeo đậu đỏ để làm gì.
Món đồ đó ngay cả Trịnh An Trạch cũng không thích.
“Vợ của ông ta tặng, mỗi người một nửa.” Sở Luận bỏ bút xuống, sau đó xoay người qua, chỉnh lại mái tóc có chút rối của Hạ Nhược Tâm, “Lát nữa đi thay bộ đồ, chúng ta ra ngoài ăn, gần đây có mở một quán ăn không tệ, anh đi ăn thử trước rồi, mùi vị không tệ, chắc em sẽ thích ăn.”
“Được thôi.” Hạ Nhược Tâm lại một lần nữa vùi mặt của mình vào trong lòng của Sở Luật, cô không muốn nhúc chích chút nào nhưng bụng của cô quả là đói lắm rồi, cũng nên ra ngoài ăn cái gì đó.
Sở Luật hất nhẹ mái tóc của cô, anh lại phát hiện ra tính của Hạ Nhược Tâm với Tiểu Vũ Điểm rất nhau giống, họ đều là những phụ nữ thích nằm ỳ trên giường, không muốn dậy.
Đặc biệt là Tiểu Vũ Điểm, có lúc muốn nó thức dậy đúng là có chút khó khăn, nhưng còn đỡ, bảo bảo rất ngoan, không làm khó người khác chút nào.
Hai người lại dính nhau một hồi Hạ Nhược Tâm mới đứng dậy chuẩn bị đi thay áo.
“Đúng rồi, A Luật...” Thật ra Hạ Nhược Tâm muốn nói là Thẩm Vi cũng từng có hạt đậu đỏ giống như vậy, kết quả là Sở Luật lại ra ngoài ban công gọi điện thoại cho nên nhất thời không nghe thấy được.
Kệ đi, Hạ Nhược Tâm mở tủ áo, lấy ra một bộ đồ, cô đã quên mất chuyện này, về việc chuyện hạt đậu đỏ đó, cô không có liên tưởng chúng lại với nhau.
Tuy cô có chút không rõ về gia thế của Mạc Mính nhưng nếu có thể điều động máy bay trực thăng một cách dễ dàng như vậy, còn có thể lấy ngay ra hệ thống định vị vệ sinh thì tuyệt đối không phải là một nhân vật đơn giản, có lẽ giữa anh ta với Thẩm Vi chắc cũng không có quan hệ gì đâu.
Một người là quân chính thế gia, một người lại là tiểu thư công quan.
Tất nhiên từ trước tới nay Hạ Nhược Tâm không hề xem thường Thẩm Vi, nói trắng ra cô cùng Thẩm Vi cũng đâu có khác gì nhau đâu, ngược lại Thẩm Vi còn sạch sẽ
hơn so với những người tự cho mình là thục nữ.
Mạc Mính với Thẩm Vi chắc cũng không có quan hệ gì mới đúng.
Chỉ là, có lúc cô nghĩ là không thể lại là có thể, cô tưởng là không có quan hệ gì lại có thể là có rất nhiều quan hệ.
“Tới đây, bảo bối, hôn cha nuôi một cái nào.” Mạc Mính đưa mặt của mình qua, đối với đứa trẻ trong lòng quả là yêu thích vô cùng, là Sở Luật không đồng ý, bởi vì đứa con gái này của anh đã có không ít người giành rồi, bên trái một chú họ, bên phải một người bác, bây giờ lại thêm một người cha nuôi.
Dù miệng của anh nói không đồng ý nhưng cũng không có ngăn cản Mạc Mính nhận đứa con gái nuôi này, đứa trẻ này từ nhỏ đã phải chịu nhiều đau khổ, có nhiều người thương nó như vậy Sở Luật tự nhiên là sẽ đồng ý, đương nhiên còn là vì thế lực đằng sau của Mạc Mính, sau này đứa con gái này của anh e rằng không có ai dám đụng đến.
Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn hôn lên mặt của Mạc Mính, thân hình nhỏ bé này, còn có giọng nói giòn tan của nó, với khuôn mặt bé xíu dễ thương khiến Mạc Mính yêu thích vô cùng.
Lúc này, có một người phụ nữ trên người mặc một chiếc áo đen đi tới, chiếc áo này vô cùng vừa vặn, cũng ôm sát phần lưng của cô, còn có mùi hương nồng nàn trên người, không tầm thường, nhưng lại rất dễ chịu.
“Dì ơi.” Tiểu Vũ Điểm vừa nhìn thấy mặt của người đó, giãy giụa nhảy khỏi vòng tay của Mạc Mính, chạy ngay đến chỗ của người ấy.
Thẩm Vi cúi người xuống, ôm lấy tiểu nha đầu đang chạy đến chỗ của mình.
“Dì ơi, dì mau xem, Tiểu Vũ Điểm của chúng ta lại đẹp lên nữa rồi?” Thẩm Vi nhéo khuôn mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm một cái, sao đứa trẻ này không mập lên chút nào, nhưng bé hình như ăn cũng không hề ít, cô lại nhéo cánh tay, bắp chân của Tiểu Vũ Điểm, phát hiện đứa trẻ này tuy không có mập lên, nhưng gần đây lại cao lên, có lẽ có liên quan đến việc con bé có học vũ đạo.
“Tiểu Vi...” Âm thanh đột nhiên vang lên, làm màng nhĩ của Thẩm Vi có chút đau...
Đôi mi dài của Thẩm Vi có chút run, cô ngẩng mặt lên, thản nhiên nhìn khuôn mặt ngạc nhiên lại kích động của người đàn ông.
Đã bao lâu rồi, Thẩm Vi cũng đã quên.
Hình như bọn họ không hề thay đổi chút nào, vẫn là anh và cô của lúc trước, chỉ là có rất nhiều chuyện đúng là đã thay đổi, không được trẻ trung như trước nữa, như là cô, cũng như là anh ấy.
Thật ra cô không chỉ một lần nghĩ đến tình cảnh mà hai người gặp nhau lần nữa, là kích động, là bất đắc dĩ, là hận, là oán, nhưng cô phát hiện, thì ra cái gì cũng không có.
Thật ra anh cũng không chỉ một lần nghĩ tới dáng vẻ mà hai người gặp nhau lần nữa, là cảm động, là ngạc nhiên, là thương hải tang điền, là sông cạn đá mòn, nhưng anh phát hiện thì ra còn nhiều hơn thế nữa.
Thẩm Vi đứng dậy, đôi môi đỏ vểnh lên, như mái tóc của cô bị gió thổi bay vậy, nhuộm thành một màu đỏ rượu vang nhạt.
“Đã lâu không gặp, Mạc tiên sinh.”
Mạc Mính sững sờ, anh chợt tiến lên một bước, bước chân cũng nhanh hơn, đột nhiên, anh đưa tay ôm chặt lấy Thẩm Vi.
“Tiểu Vi, anh tìm được em rồi, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi.” Mắt của người đàn ông tụ lại một mảng mông lung, sự mừng rỡ đó, sự kích động đó, sự mất mà lại được đó, khiến tim của anh đau đấy, cũng ấm đấy, cũng khiến dòng máu lạnh băng trên người của anh, bắt đầu tan chảy, bắt đầu sục sôi, mỗi một giọt máu tươi, cũng đều đang bày tỏ sự kích động và vui mừng của anh.