Tiểu Vũ Điểm thật sự vẫn là đứa trẻ, con bé mới trưởng thành, nó mới 18 tuổi, ngay cả đại học còn chưa học xong, đứa bé này luôn gặp trắc trở, từ bé đến lớn chịu không biết bao nhiêu là khổ cực, khó khăn lắm mới trưởng thành bình an nhưng tại sao còn chịu nhiều khổ cực như vậy, con bé chỉ có một quả thận.
Từ ống dẫn chảy ra máu, nhìn thấy mà đau lòng, khó chịu.
“Ai làm đây?” Lục Cẩm Vinh đột nhiên lên tiếng, trực tiếp hỏi Sở Luật. "Sở Luật, ai làm đây?" Tiểu Vũ Điểm như vậy rõ ràng là có người hại, hơn nữa những người này rất hiểu con bé, là người thân, nếu không khó biết được Tiểu Vũ Điểm chỉ có một quả thận, hơn nữa dùng thuốc làm cơ thể con bé đau đớn, mà bọn hộ thật sự đã làm, thậm chí ngay cả mái tóc Tiểu Vũ Điểm thích nhất cũng cắt, bọn này quả thật là... lang sói.
Vì vậy, anh có thể khẳng định rõ, là người thân làm.
“Lâm Thanh và Sở Tương.” Sở Luật lạnh lùng nói. “Bọn chúng muốn là tôi, muốn cái ghế giám đốc của tập đoàn Sở Thị, nhưng...” Đôi môi anh lạnh lùng cùng với sự tàn nhẫn, mà nụ cười của anh, rất lạnh lùng.
Lục Cẩm Vinh nghe điện thoại, có thể đoán ra được.
“Bọn chúng đã bắt được Tiểu Vũ Điểm, nhưng không biết, Tiểu Vũ Điểm có thể tự cởi trói”
“Đúng vậy, “Sở Luật nhăn nhó, sau đó đặt tay lên trán có chút lạnh của con gái: “Tôi biết, con bé muốn cứu tôi, là cứu ba, Cao Dật nói, việc cuối cùng con bé muốn làm là gọi điện thoại cho ba.”
“Khi lúc đó Lâm Thanh và Sở Tương đã đào sẵn hố cho ba rồi.”
Lục An Trạch nheo hai mắt lại nguy hiểm.
Hai người bọn chúng đừng nghĩ có thể quay về.
Sở Giang nghe tên cửa Sở Tương, quá rõ ràng rồi, quả nhiên là nuôi một kẻ vong ân bội nghĩa.
4 tiếng sau máu đã lọc xong, nhưng kết quả kiểm tra của Tiểu Vũ Điểm còn chưa hoàn chỉnh, thuốc còn gây ra tổn thương cho thận, nếu như, hoặc sau vài lần lọc máu có thể bình phục.
Mà hậu quả tệ nhất thì phải thay thậnnếu không phải tới đường cùng thì bọn họ sẽ không làm vậy, rốt cuộc đây là một ca phẫu thuật lớn, cho dù phẫu thuật thành công thì cả đời cũng vẫn phải dùng thuốc tránh bị đào thải. Đây vẫn chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ mới mười tám tuổi.
Sở Giang trở về nhà, ông không muốn nói gì, cái gì cũng không muốn làm, chỉ bất lực ngồi trên ghế sô pha, suy nghĩ về cuộc đời mình rốt cuộc tạo ra nghiệt gì ông cũng không biết vậy mà mọi chuyện đều xảy đến với Sở gia, nhưng tất cả chuyện không may đều bắt đầu từ khi Tống Uyển nhận nuôi Sở Tương.
Nhớ lại, Tống Uyển sao mà nuôi một đứa vong ân bội nghĩa, ông với Tống Uyển cả đời là vợ chồng, hai người suốt cuộc đời chưa bao giờ cãi nhau, cũng chưa từng giận nhau, chỉ từ khi gặp Sở Tương thì hai người họ cãi nhau lớn nhỏ không biết bao nhiêu lần rồi.
Bắt nguồn mọi chuyện đều là từ Sở Tương, lần này cho dù Tống Uyển lại cãi nhau với ông thì Sở Tương ông nhất định phải tống khứ ra Sở gia.
Tống Uyển không biết chuyện gì xảy ra, đợi lúc trời tối, bà không liên lạc được với Sở Tương, hơn thế nữa điện thoại của Sở Tương lại gọi không được, lúc đó bà mới lo lắng.
“Làm sao đây, Hương Hương không thấy rồi? Ông mau bảo Sở Luật đi tìm.” Tống Uyển lo lắng tới tìm Sở Giang.
“Bà tốt nhất trước mặt Sở Luật đừng nhắc tới hai chữ Sở Tương.” Sở Giang kìm lại ngọn lửa đang cháy trong người, giọng nói lạnh lùng.
Tống Uyển ngạc nhiên, lúc sau mới phản ứng.
“Sở Giang, ông bị sao vậy?” Tôi nói Hương Hương mất tích rồi, ông không biết mất tích nghĩa là gì hả?”
“Sao tôi lại không biết được?”
Sở Giang giận dữ đứng dậy, Tống Uyển gây chuyện với ông, được, ông lần này sẽ không nhường ai. Được, được rồi, trên mặt ông chợt có nụ cười lạnh khiến Tống Uyển hoảng sợ.
“Bà có biết Sở Tương của bà đã làm ra chuyện gì không? Bà có biết nó gần đây làm ra chuyện gì? Bà cho nó ăn, cho nó mặc nhưng bà không biết nó ở sau lưng bà làm chuyện gì?”
Tống Uyển bị Sở Giang bức cho phải lùi lại, bà một từ cũng không trả lời được, tất nhiên là phản bác không được. Bà đã mấy ngày không gặp Sở Tương rồi, mấy ngày trước bà còn không chú ý, còn nghĩ Sở Tương thích đi chơi, đến nhà bạn chơi, tất nhiên cháu lớn rồi cũng cần thời gian riêng không gian riêng, người lớn quản không được. Sở Tương mấy ngày nay không về, điện thoại cũng gọi không được thì bà mới sốt ruột, cũng vì vậy mới cãi nhau với Sở Giang.
“Ha ha...” Sở Giang đột nhiên cười, ông đã lớn tuổi vậy, có thể sống được mấy năm nữa, nhưng bây giờ nói cho ông biết, có phải là muốn ông chết không nhắm mắt, nếu có chết cũng từ trong quan tài bò ra sao?
Rốt cuộc... rốt cuộc... sao lại như vậy?
Vu Uyển nhìn thấy Sở Giang khóc, tâm trạng bất an, bà mở to mắt, giọng nói lắp bắp,nhưng bây giờ bà không muốn nghe, chỉ muốn trốn tránh.
Rốt cuộc, Sở Tương lại làm ra chuyện gì?
“Hương Hương, con bé còn nhỏ...” Bà muốn nói đỡ cho Sở Tương.
“Còn nhỏ?” Sở Giang dường như bị cấu xé bởi hai chữ này. “Đúng vậy, còn nhỏ, còn nhỏ, còn nhỏ mà có tâm địa giết người diệt khẩu, muốn làm chủ gia tài của Sở gia, có phải phải không? Chỉ đến khi nó đem chúng ta giết chết hết thì bà mới cảm thấy nó lớn sao?”
“Tôi không hiểu ông nói đang gì?”
Tống Uyển thật sự không hiểu?
Rốt cuộc là sao, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
“Bà không hiểu?” Bàn tay Sở Giang nắm chặt lại tới mức đau. “Được, bà không hiểu, tôi nói cho bà hiểu. Cháu yêu của bà...” Ông trực tiếp nói với Vu Uyển, “Cháu gái nuôi của bà bắt cóc Tiểu Vũ Điểm, nó muốn dùng Tiểu Vũ Điểm lấy mạng của con bà.”
“Tiểu Vũ Điểm tự mình trốn thoát trở về, nhưng bị Sở Tương làm hại chức năng của thận, bà có tưởng tượng ra không?” Ông dùng tay nắm chặt lấy vai của Tống Uyển. "Bà có tưởng tượng không, con bé bây giờ như thế nào? Tóc con bé bị Sở Tương cắt trọc rồi, con bé đang phải lọc máu, bà có tưởng tượng không, toàn cơ thể cháu đều là kim tiêm. Bà có thể tưởng tượng được không, cảm giác rút cạn máu của một người rồi đem trả trở về, cái này bà có thể cảm giác được sao?"
“Đúng vạy, bà không biết.” Sở Giang buông vai của Tống Uyển. ”Bởi vì trong lòng bà chỉ có Sở Tương, nhưng Sở Tương bà nuôi chỉ nghĩ tới tài sản, muốn đem chính những người nuôi mình đẩy vào chỗ chết."