Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Lục Tiêu Họa chính là Hạ Nhược Tâm


trước sau

Chương 1374: Lục Tiêu Họa chính là Hạ Nhược Tâm

“Thực ra có một việc, anh vẫn luôn không có nói cho em biết.” Anh nắm tay Bạch Lạc Âm.

“Dạ?” Bạch Lạc Âm đang nghe: “Có phải hay không là anh có đứa con riêng? Nhưng mà anh yên tâm đi.” Cô nói kiểu vừa nghiêm túc vừa đùa: “Coi như là anh có một đứa con riêng em cũng không thèm để ý, anh cũng bao dung với em nhiều như vậy, hơn nữa nhà cũng rộng mà chỉ có một đứa con trai.” Đây không phải cô rộng lượng, chỉ là cô sai quá nhiều, chỉ là muốn tìm cơ hội đền bù một chút.

“Nói bậy bạ gì đó, anh cũng muốn có, anh còn muốn một đứa con gái, tiếc là không có.”

Cao Dật gõ cái chán Bạch Lạc Âm.

“Cùng chuyện này không liên quan, em có lẽ không biết, thực ra Lục Tiêu Họa là Hạ Nhược Tâm, Hạ Nhược Tâm  chính là Lục Tiêu Họa, nhưng mà, lúc ấy cô bị thôi miên không nhớ chuyện trước kia, về sau anh nghĩ tới, có lẽ là cô ấy đã sơm biết tất cả, khi đó cô cố tình đả kích anh, có thể là tác thành cho anh.” Nghĩ lại khi đó tất cả chuyện giữa anh và Bạch Lạc Âm, mà Hạ Nhược Tâm ở giữa đóng vai một tiểu thư nhà giàu, một người ghét nghèo yêu giàu, một người hà khắc vô lý, đều không phải Hạ Nhược Tâm, anh cảm thấy nơi nào đó có gì đó không thích hợp, thì ra... lại là chỗ này.

“Đúng vậy, cô ấy biết.” Bạch Lạc Âm nghe đến chuyện này có lẽ là ngoài ý muốn, thế nhưng cô có thể khẳng định được. "Thực ra em không nói với anh," cô tựa đầu của mình vào bờ vai của Cao Dật, có một số việc nếu mà nói ra, dường như là để cảm thấy bọn họ càng từng bước mà gần thêm, Cao Dật rất tốt với cô, cô thỏa mãn, thời điểm mà cô chán nản nhất, anh không có ghét bỏ cô, cho dù là biết không có yêu cô, cô lại tính kế với anh thì sau khi cưới cũng không có lạnh nhạt với cô, người đàn ông như vậy không thể từ bỏ.

Mà cô nhớ đến Lục Tiêu Họa, cũng là tình huống khi đó của Hạ Nhược Tâm, cũng lẩm nhẩm nói: "Thực ra cô ấy chưa từng làm khó xử với em, em vẫn không hiểu được, rõ ràng là anh hiểu lầm cô ấy nhưng mà cô ấy lại lắc đầu không muốn em giải thích, bây giờ em mới biết, thì ra cô ấy là vì muốn thành toàn cho chúng ta."

“Em vẫn là không rộng lượng giống cô ấy.” Bạch Lạc Âm trong lòng đắng chát, cô không giống người phụ nữ kia, mặc kệ ở đâu, đúng là không bằng.

“Anh cũng như vậy, cũng không có rộng lượng như vậy.” Cao Dật không biết phải nói gì, có lẽ có một số người trời sinh đã không có duyên phận, giống như là anh với Hạ Nhược Tâm, có lẽ căn bản là họ không hợp, xa nhau cũng là hiển nhiên, không phải như vậy thì nguyên nhân là như thế nào, trước sau thực sự đều không có cách nào tiến tới cùng nhau.

“Cốc cốc...”

Trong phòng bệnh vang lên.

“Mời vào.” Tiểu Vũ Điểm buông sách ôm trong lòng xuống, cô ngồi dậy, sắc mặt cũng không phải quá tốt. Sau hai ngày, cô lại phải làm một lần lọc máu, cái loại cảm giác này thực sự cô rất sợ. Còn tốt, có cha ở bên khiến hai lần chuyền máu này cô cảm thấy nhẹ nhàng hơn.

Cửa phòng bệnh mở ra, Tiểu Vũ Điểm híp con mắt một chút.

Là một dì không quen biết, dì ấy đi nhầm chỗ sao?

Bạch Lạc Âm đi đến, nhìn kỹ khuôn mặt đứa bé bị bệnh kia, đây là đứa bé kia, tuy thoát khỏi bộ dạng ngây thơ trước kia thế nhưng cùng Hạ Nhược Tâm trước kia gần như là giống nhau như đúc, không đúng, xinh đẹp hơn mẹ rất nhiều.

“Cháu là Tiểu Vũ Điểm?”

Nhưng cô vẫn không xác định hỏi một câu.

“Dì biết cháu sao?” Tiểu Vũ Điểm rất lễ phép cười cười, mà đúng là cô không biết dì này.

Bạch Lạc Âm đi đến, lại gần tiếp xúc với khuôn mặt đứa bé này: “Cháu cũng đã lớn như vậy, khi còn bé lúc mà dì gặp cháu, cháu vẫn còn bé xíu.” Cô đến giường bệnh, có lẽ còn rất nhỏ, hàng ngày ôm một con búp bê cũ.

Nói qua, cô ta vươn tay, có thể là muốn xoa xoa đỉnh đầu
của cô bé, lại phát hiện đứa nhỏ này căn bản không có tóc.

Tiểu Vũ Điểm vẫn cười, giống như cũng không để ý bộ dạng.

“Dì đã gặp qua cháu khi còn bé? Nhưng cháu đối với những sự việc khi còn bé không có nhớ quá rõ.” Cô rất ngượng ngùng nói qua, “Cháu bị người ta lừa bán, trí nhớ trước kia không phải quá rõ ràng, có thể là rất nhiều chuyện không nhớ rõ.”

“Đó là bình thường, dì cũng không nhớ chuyện trước kia, trưởng thành đều quên mất.” Bạch Lạc Âm ngồi xuống. “Cháu cùng khi bé rất giống nhau, giống mẹ, khi đó cháu cùng mẹ ở nước Anh. Dì trong mắt cháu là một dì xấu, lúc ấy còn ném búp bê của cháu đi, làm rất nhiều chuyện có lỗi với cháu.” Cô thừa nhận, thực sự không có chuyện gì, sai thì xin lỗi sẽ tốt, mà cô nợ cô bé một lời xin lỗi thật lòng.

“Là như thế ạ.” Tiểu Vũ Điểm suy nghĩ một chút, hình như là có một chút ấn tượng, khuôn mặt của dì kia thì không nhớ, nhưng mà, lại một lần nữa nhìn thấy Bạch Lạc Âm trước mặt, giống như có chút mơ hồ trong kí ức.

Nhưng mà cô không tức giận, chuyện đều đã là quá khứ rồi.

“Cảm ơn dì đã đến thăm.” Tiểu Vũ Điểm cười vô cùng xinh đẹp, cũng rất dễ làm cho người ta thấy dễ chịu.

“Yên tâm đi, chú Cao sẽ cứu cháu.” Bạch Lạc Âm vỗ vỗ bả vai Tiểu Vũ Điểm, nhưng cũng không dám dùng sức sợ làm đứa nhỏ này bị thương, hiện tại đứa nhỏ này yếu ớt như vậy thật khiến người ta đau lòng.

“Chú Cao?” Tiểu Vũ Điểm nháy con mắt một cái: “Dì là vợ của chú Cao sao?”

“Đúng vậy.” Bạch Lạc Âm cười cười, “Dì và chú Cao có thể tiến tới với nhau cũng là nhờ có mẹ của cháu thành toàn, nếu không phải vậy hiện tại làm sao có thể có dì đâu?”

Tiểu Vũ Điểm đã hiểu, “Mẹ tác thành cho dì, thực ra cũng là tác thành cho mình?”

Bạch Lạc Âm sửng sốt một chút, đứa nhỏ này nhìn ra được thông suốt.

Khi Hạ Nhược Tâm đi vào, Bạch Lạc Âm đang vừa nói vừa cười với Tiểu Vũ Điểm, cô đang kể những chuyện con trai của mình gây ra khi còn bé cho Tiểu Vũ Điểm nghe, thực sự đứa nhỏ này rất bướng bỉnh, cũng khó trách Cao Dật luôn luôn muốn đánh nó. [Bạn đang đọc truyện tại gacsach.com]

Hạ Nhược Tâm đi đến, đưa tay đặt lên trán con gái: "Có chỗ nào không thoải mái hay không?"

Tiểu Vũ Điểm lắc lắc đầu: “Mẹ, con rất khỏe, ừm, dì Bạch đang nói chuyện với con.”

Bạch Lạc Âm đứng lên, thực sự hai người có rất nhiều chuyện muốn nói, thế nhưng đến lúc này, thực ra chỉ một cái biểu tình, một nụ cười đã đủ.

Tác thành, tác thành người khác, chẳng lẽ cũng không phải là tác thành cho chính mình sao?

Mà về sau, ngoài Bạch Lạc Âm thỉnh thoảng tới nhìn xem Tiểu Vũ Điểm ra còn có Vệ Lan cũng đến, bà cũng biết Lục Tiêu Họa là Hạ Nhược Tâm, thực sự là vừa thẹn vừa xấu hổ, gặp Hạ Nhược Tâm khóc, gặp Tiểu Vũ Điểm cũng khóc, giống như rất nhiều người đều đang khóc, thế nhưng Tiểu Vũ Điểm vẫn luôn cười.

Đương nhiên còn có thể nhìn thấy Gấu Con mới mười ba tuổi nhà Cao Dật, mới làm cánh tay trái gãy xương, ngay cả đùi cũng phải băng bó, cả người bao bọc giống như xác ướp, nếu không phải mẹ bà nội che chở, bây giờ cũng bị Cao Dật đánh cho thành chó, cũng rất đáng thương.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện