"Chuyện này các người không cần lo lắng, tôi sẽ sắp xếp."
Sau đó không lâu, Sở Tương bị một nhóm người đặt ở trên giường bệnh, vừa rút máu, vừa làm các loại kiểm tra, lúc bắt đầu cô ta cũng không hề để ý, còn tưởng rằng hiện tại những người này không hợp với cô ta, muốn buông tha cô ta, cho nên đang làm kiểm tra cơ thể cho cô ta. Nhưng mà sau một loạt kiểm tra, sắc mặt của cô ta càng ngày càng không tốt, biểu hiện cũng càng ngày càng kém.
Mãi đến lúc có một ngày, cô ta vẫn cứ mặc quần áo bệnh nhân túi chữ nhật, cô ta mới là biết, sự tình không đúng.
“Các người muốn làm gì tôi?” Cô ta kêu lên, nhưng mà những người này không để ý đến cô ta, hạ một mũi kim xuống, vẻ mặt cô ta bắt đầu hoảng hốt, bụng cô ta bắt đầu lạnh lẽo, trong lúc cô ta nửa tỉnh nửa mê, lại cảm nhận được có thứ gì đó, rời đi, vĩnh viễn rời đi...
Lúc bấy giờ Tiểu Vũ Điểm đang ngủ rất bất ổn, ở bên cạnh còn đặt một búp bê mới tinh. Dường như thời gian lưu chuyển, cô nhìn thấy chính mình khi còn bé.
"Muốn búp bê kia sao?" Người phụ nữ trẻ tuổi chỉ vào búp bê ở quầy hàng, hỏi cô.
Cô ôm chân mẹ mình, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm búp bê kia.
Cô nhìn thấy máu chảy ra từ cánh tay mẹ, nhưng mà mẹ vẫn đang cười.
Mẹ lấy búp bê ra, sau đó đặt ở trong ngực cô.
"Tiểu Vũ Điểm phải cố gắng chăm sóc em bé nhé."
Cô cao hứng dùng sức ôm búp bê lên, đây là búp bê cô yêu nhất, đó là người mẹ mà cô yêu nhất.
Sau đó, cô sinh bệnh, cô rất đau, đến bệnh viện ở cùng cô chỉ có một mình mẹ...
Có một ngày, mẹ nói cô phải ngoan, cô phải nghe lời, bởi vì cô phải gặp một người rất quan trọng, dì hộ sĩ dẫn cô đi gặp người rất quan trọng đó, người đó là cha cô...
Phải, là cha, là cha trước đây, là lúc cha còn trẻ, và bên người cha còn có một dì, đó là vợ trước của ba...
Cô bị bệnh, cần cha cứu, mà cha lại không có cứu cô.
Cô nhìn thấy cha và mẹ đối lập trên công đường, cô thấy mẹ đang khóc, còn có chú Cao Dật.
Không đúng, lúc bấy giờ cô vẫn gọi chú Cao Dật là ba.
Cô nhìn thấy cha bị dao dâm vào giữa hai chân. Cô nhìn thấy máu chảy ra không ngừng giữa hai chân cha, mãi đến khi có một chiếc xe đụng vào cô, trí nhớ của cô cũng đứt đoạn từ đây.
Hóa ra, cô quên đi những thứ này, còn có...
Cô tên Tiểu Vũ Điểm, đương nhiên còn có một cái tên khác, tên là Sở Chỉ Hi, cái tên này là do cha đặt, còn Tiểu Vũ Điểm là mẹ đặt. Đương nhiên, cô càng thêm yêu thích người khác gọi mình là Tiểu Vũ Điểm.
Thực ra, cô có ba người bà, ba ông, cảm giác quan hệ rất phức tạp, kỳ thực lại rất đơn giản.
Người cô yêu nhất chính là ông bà ngoại Lục gia, còn có người bác yêu thương và chăm sóc cô, anh trai nhặt được, đây là mẹ, chỉ là không phải ruột thịt, mẹ cũng không phải là người Lục gia, chỉ là ma xui quỷ khiến, trở thành người Lục gia. Nhưng mà bọn họ lại rất tốt với mẹ, càng đối xử tốt với cô hơn.
Ông nội, bà nội và cha ở Sở gia, thế nhưng cô chỉ yêu ông nội, bởi vì ông nội thương cô nhất. Còn bà nội, bà có nhận nuôi một người cháu gái, cô ta chính là cháu gái cưng ở nhà, không phải cô. Nhưng mà cô có bà ngoại, bà nội có yêu cô hay không cô cũng không có để ý, đương nhiên cũng không khó chịu.
Còn có ông ngoại và bà ngoại khác, là mẹ ruột của mẹ, nhưng mà, mẹ không muốn nhận lại bọn họ. Bởi vì bọn họ làm sai rất nhiều chuyện, còn cô thì tin tưởng cuối cùng thì mẹ cũng có lần nhận bọn họ.
Cô chậm rãi lớn lên, khi còn bé vô cùng hi vọng mình lớn lên, nhưng mà không biết lớn là cái gì,
cảm giác chờ cô là gì. Hóa ra, cô đã lớn rồi, kỳ thực, cảm giác lớn lên cùng khi còn bé không mấy khác nhau, chỉ là cô có thể đi làm nhiều chuyện hơn mà thôi.
Mở cửa, người buộc tạp dề chính là mẹ của cô, còn người đang bày chén đĩa là cha cô, không nên nhìn cha có gương mặt lạnh lùng ở trong công ty, chẳng qua, khi cha ở nhà lại vô cùng dịu dàng, cha rất yêu mẹ cô, đương nhiên cũng rất thương cô.
"Ba..." Cô đi tới, kéo kéo quần áo của ba, ba sờ sờ tóc cô như trước, ba rất đẹp trai, đương nhiên mẹ cô cũng rất đẹp. Có cha mẹ như vậy, tướng mạo của cô cũng không thể là xấu, đẹp từ nhỏ đến lớn.
"Tới dùng cơm thôi." Mẹ bưng chén canh cuối cùng ra, đặt lên bàn. Cô nhìn mẹ, mẹ rất đẹp, mặc dù hiện tại lớn lên cô không giống mẹ, nhưng đó chỉ là do cô nghĩ. Sau này, cô cũng có thể đẹp như mẹ vậy, năm tháng cũng không thể để lại bất kì dấu vết gì trên người mẹ, ngược lại càng làm cho toàn thân người có một loại khí chất không thể nói ra được. Cô nhớ, trước đây mẹ rất đáng yêu, thế nhưng, cô còn nhớ lúc cô còn nhỏ là lúc mẹ cười nhiều nhất.
"Đang nhìn cái gì vậy?" Đột nhiên mẹ nhìn về phía cô, đôi mắt hiền hậu không ẩn giấu thương yêu, đương nhiên còn có tình yêu với cha. Dĩ nhiên cha cũng vậy, cô có một đôi cha mẹ cực kỳ ân ái, mấy năm bọn họ sẽ đi ra ngoài du lịch mỗi năm một lần, vào lúc ấy cô thành người dư thừa, đều sẽ thành người khác, năm nay cũng sắp tới rồi.
"Đang suy nghĩ là, mẹ rất đẹp." Cô ngẩng mặt lên, nhưng mẹ lại đưa tay ra nhéo một cái lên mặt cô, cũng không tính là đau, cô đã quá quen động tác của mẹ: “Có phải là con đang thổi phỏng chính mình không, con là do mẹ sinh.”
"Đúng vậy." Cô khẽ mỉm cười: "Thổi phồng mẹ là đang khen mẹ và bản thân con mà."
"Thực sự là bị Đỗ Tĩnh Đường chiều hư hỏng rồi." Cha xoa đầu cô, còn Đỗ Tĩnh Đường trong miệng cha là chú cô. Nếu nói chuẩn xác, chú ấy là em họ của cha, cũng là chú họ của cô, chỉ là, cô đã quen gọi chú ấy là chú.
Chú ấy vẫn tự cho là phi phàm, nhưng quả thật cũng đúng. Chú ấy đã sắp bốn mươi tuổi nhưng vẫn không có kết hôn, mà nguyên nhân, chúng ta đều biết, bởi vì chú ấy thích đàn ông, không thích phụ nữ.
Tiếp xúc lâu, cô cũng không không có cảm giác kỳ quái gì, bọn họ chỉ là yêu, cũng không sai. Cô bội phục nhất chính là chú ấy, chú ấy vẫn có thể kiên trì tất cả kiên trì của chính mình.
Giống như cha cô.
Cô thích khiêu vũ, cũng yêu thích vẽ, cô thích rất nhiều đồ vật. Dĩ nhiên cũng phải làm công kiếm tiền nuôi sống mình.
Cha giúp đỡ người còn có một người tên là Lâm Thanh, anh có một đôi mắt đẹp đẽ, cười lên rất đáng yêu, lúc anh nhìn cô thì trái tim cô đột nhiên đập nhanh hơn, cô nghĩ đây có thể là tiếng đập trái tim khi động lòng.
Thế nhưng, cô lại không biết, tiếng đập động lòng như vậy lại là âm mưu, một cuộc tính toán bắt đầu.
Cô vẫn luôn tự hỏi chính mình, cô muốn dạng tình cảm ra sao?
Thứ cô muốn là tình cảm giữa cha và mẹ lúc đó, hay là trải qua quá nhiều trước đây, nhưng mà từ trước đến nay bọn họ đều không hề từ bỏ.
Cha rất yêu mẹ, rất yêu rất yêu.