Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Không trị liền phế đi


trước sau

Editor: Ngạn Tịnh.

"Đau không?" Giọng nói nam tính dễ nghe vang lên, có chút nhàn nhạt thương tiếc, lại làm cho lòng Hạ Nhược Tâm ẩn ẩn đau. Đã bao lâu rồi không có người nhẹ nhàng quan tâm hỏi cô như vậy.

Cô đau không? Đói không? Khổ không?

Hạ Nhược Tâm mở hai mắt, lắc lắc đầu, "Anh gạt tôi" Mà anh phát hiện, đôi mắt của cô cực kỳ xinh đẹp, giống như dòng nước sạch sẽ trên núi, có thể tẩy rửa sạch sẽ bất cứ thứ gì, đối với anh, đối với người khác, cũng đối với rất nhiều người.

"Tôi gạt cô lúc nào?" Bác sĩ nhàn nhạt nhướng mày, ngón tay vẫn như cũ đè lại trên tay cô, nơi vừa được kim chích vào, ánh mắt kỳ quái nhìn về phía cánh tay trái của cô.

"Rõ ràng không đau, anh lại nói là sẽ đau" Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng chạm vào môi đỏ của mình, cảm giác ẩn ẩn đau vẫn còn đó.

Mà bác sĩ lại nhàn nhạt cong khoé môi, có khi nhìn anh cảm giác không giống như một bác sĩ, trái lại giống một thương nhân hơn.

"À, có người sẽ đau lòng, nơi này" Anh chỉ vào vị trí tim của cô, "Đau không phải tay, mà là tim đúng không?"

Hạ Nhược Tâm hơi sững người một chút. Thật ra không đau, chỗ nào cũng không đau, có thể cứu con gái của mình, đây là cao hứng, sao có thể là đau cơ chứ.

"Đưa tay trái tôi xem một chút" Anh vẫn nhẹ nhàng ấn tay phải của cô, đảo mắt liền nâng tay trái của cô lên.

Tay của bác sĩ đặt lên tay cô, sau đó dùng sức ấn. Hạ Nhược Tâm chỉ là khẽ cắn chặt môi, đau giống như kim đâm vào vậy.

Quả nhiên đúng vậy, cánh tay này của cô căn bản không có sức lực, tổn thương đến xương cốt, nhưng lại không được chữa trị tốt, mà xương cốt đã bị trật, dùng sức chạm vào vị trí đó vẫn là rất đau.

"Nếu hiện tại chữa trị vẫn là có thể trị được" Bác sĩ cố ý khuyên, mà Hạ
Nhược Tâm lại nhìn cánh tay của mình, tay của cô, vẫn có thể trị được sao?

Chỉ là, không có khả năng. Cô đứng dậy, cúi đầu thật sâu với bác sĩ, "Cảm ơn anh" trên gương mặt trắng xanh có chút trầm thương, một loại đau lòng không dễ biết. Nụ cười nhẹ vẫn luôn treo bên môi, thực kiên cường cũng làm người khác đau lòng.

Cô cầm lấy giấy bán máu, thân thể lung lấy một chút, đi ra ngoài, cũng không phát hiện tầm mắt nhìn chằm chằm mình như đang suy tư cái gì của vị bác sĩ kia.

Thẳng cho đến khi tầm mắt hoàn toàn không còn thấy bóng dáng của cô.

"Thật là một người phụ nữ cố chấp" anh lầu bầu lầm bầm, sau đó cởi áo bác sĩ ra, đi ra ngoài.

Đây chỉ là một bước đệm nhỏ với anh mà thôi, anh cho rằng cũng sẽ giống như ngàn vạn cuộc gặp mặt trong cuộc đời của anh mà thôi, sẽ không còn gặp lại.

Chiếc áo trắng kia vẫn treo ở đó, nơi này vẫn thường xuyên có người tới, hơn nữa còn là vì tiền.

Hạ Nhược Tâm ngồi bên giường bệnh, ngón tay nhẹ nhàng chạm nhẹ vào mặt đứa bé. Gương mặt đứa bé thập phần hồng nhuận, thoạt nhìn, cô bé đã hạ sốt, hiện tại đã không sao.

Trả tiền viện phí, vẫn còn một ít tiền, Hạ Nhược Tâm thầm nghĩ, có thể mua sữa bột cho con gái của cô, nếu không đủ, cô có thể bán máu lần nữa. Không thể ngờ được, bán máu lại nhanh có tiền như vậy.

Không sao, chỉ cần Tiểu Vũ Điểm của cô khỏe mạnh, thì tất cả đều không sao cả. <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện