Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Không thể sinh


trước sau

Trong tân phòng, bên trong, vẫn có mùi vị tối qua, Sở Luật ngồi ở đầu giường, chỉ châm thuốc lá, khóe môi gợi lên độ cong không thấy nửa phần ý cười.

"Cô nên biết phải làm sao?" Dập thuốc ở trong tay, anh đối với thân thể cô một chút hứng thú cũng không có, chẳng qua, anh đau như thế, như vậy, cô nhất định phải bồi đau cùng anh.

Hạ Nhược Tâm chỉ nhẹ nhàng cúi đầu xuống, ngón tay nhỏ cởi đồ trên người mình, thẳng đến khi cở hết quần áo, mới từ từ nằm ở trên cái giường kia, hai tay của cô nắm thật chặt cái chăn dưới thân, cái cằm bị bóp tím xanh một mảnh.

"Ưm..." Hạ thân bị xâm nhập, không có chút dịu dàng nào, cô chỉ cắn mu bàn tay của mình, mặc cho nước mắt trượt xuống, đó là một loại đau nhức không cách nào nói rõ, đau nhức cực kỳ.

Sở Luật là nhìn chỗ hai người kết hợp, nơi đó rịn ra một tơ máu, hạ thân của cô đã bị anh tàn phá bừa bãi sưng đỏ không chịu nổi, nhưng anh vẫn không có ngừng động tác của mình, anh muốn là cô đau nhức.

"A..." Cuối cùng không nhịn được, một tiếng tiếng kêu vô cùng thảm thiết thê lương, có thể chấn vỡ tất cả màng nhĩ mọi người.

"Van xin anh, dừng lại, em đau quá, em thật sự đau quá..." Thỉnh thoảng cô thút thít, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã không còn màu sắc, chỉ có thống khổ, nước mắt theo cằm của cô như suối không ngừng rơi xuống.

"Cô đau, vậy càng đau đi..."

Sở Luật lại va chạm thật sâu, đụng tới ngũ tạng cô đều lăn lộn, cô nắm thật chặt ga giường dưới thân, lại bởi vì một chút này, cuối cùng đã bất tỉnh.

Mà Sở Luật chỉ cảm giác chỗ hai người kết hợp truyền đến một trận nhiệt lưu, anh lạicười lạnh lần nữa, chỉ cúi đầu xuống, lại thấy được hạ thân Hạ Nhược Tâm không ngừng tuôn ra máu đỏ, cũng không dừng được nữa nhuộm đỏ chăn mền trên người cô.

Anh rút chính mình ra, sắc mặt càng thêm lạnh một chút, mà gương mặt Hạ Nhược Tâm, lúc này đã trắng bệch không có một tia sức sống.

Trong bệnh viện, Sở Luật chỉ tựa ở bên tường, giữa ngón tay vẫn
cầm một điếu thuốc, chậm rãi phun ra nuốt vào, trong mắt của anh không có một tia lo lắng, sinh tử của cô không có quan hệ gì với anh, chẳng qua, nếu như cô thật sự chết như vậy, như vậy, sự thù hận của anh phải làm sao, hung hăng dập thuốc trong tay.

Hạ Nhược Tâm, tốt nhất cô đừng chết, xem như cô chết, tôi cũng không có bỏ qua cho cô, trên mặt của anh bình tĩnh, nhưng chỉ có anh biết, hạ thân cô ra máu, kỳ thật đã để thân thể của anh có một loại hàn ý không cách nào nói ra.

Trong phòng bệnh, Hạ Nhược Tâm chỉ nằm ở nơi đó, mạch máu trên cánh tay cực kỳ rõ ràng.

"Ừm, cô ấy thế nào?" Hai tay Sở Luật đặt ở trong túi, mắt đen không có nửa phần cảm xúc. Giống như bên trong nằm chỉ là một người xa lạ, mà không phải cô vợ anh vừa mới kết hôn.

"Sở tiên sinh..." Bác sĩ có chút khó tả.

"Nói: " Sở Luật vẫn động tác như vậy, giống như còn có một chuyện không dễ có thể thấy được.

"Là như vậy, Sở tiên sinh: "Bác sĩ hít một hơi thật sâu: " Tử cung Sở phu nhân nhận va chạm nghiêm trọng, như vậy sau này sẽ tạo ảnh hưởng rất lớn trong sinh đẻ, chẳng qua,mọi người không cần lo lắng, chỉ là khó thụ thai không có nghĩa là sẽ không."

Nói đến đây, bác sĩ an ủi người đàn ông này.

Sở Luật lại nhấc một con mắt: " Ông nói là, về sau cô ta không cách nào sinh?" Anh hỏi tuyệt tình tuyệt ý, đến bác sĩ cũng bị hỏi ngơ.

"Tôi không phải ý tkia, Sở tiên sinh..."

"Tôi hỏi có phải về sau cô ta không thể sinh hay không?" Sở Luật cắt đứt lời bác sĩ, anh quan tâm chỉ có cô còn có thể sinh hay không.

Bác sĩ sửng sốt một chút, sau đó nhẹ nhàng gật đầu một cái.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện