Edit: Lee Maya
Hạ Nhược Tâm thu hồi tay của mình, đứng lên, mà Tiểu Vũ Điểm tự động kéo chặt quần áo trên người cô, có chút ngượng ngùng cười, đứa nhỏ lớn lên vô cùng đáng yêu, cười như vậy, càng làm cho người ta cảm giác càng xinh đẹp đáng yêu.
Hạ Nhược Tâm xoa nhẹ tóc của con gái, khom người xuống, ôm lấy đứa nhỏ không nặng lắm.
"Mẹ không mệt, Tiểu Vũ Điểm cũng rất nhẹ, vẫn là mẹ ôm đi mau hơn" Nói xong, cô ôm con gái đi ra ngoài, cánh tay trái không có lực, cho nên cô vẫn dùng cánh tay phải ôm con gái.
Tiểu Vũ Điểm nghe lời ôm cổ Hạ Nhược Tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn bên trên xinh đẹp cười vô cùng vui vẻ, quơ quơ chân trần, có giày mới mang, đương nhiên bé rất vui vẻ.
Hạ Nhược Tâm mua đôi giày búp bê màu hồng cho con gái, kiểu dáng rất đẹp mắt.
Chẳng qua, lúc cô tự mình thử giày cho con gái, trên mặt Tiểu Vũ Điểm có chút nhẫn nại, bởi vì thật sự không dễ chịu.
Có điều, bởi vì mẹ, cho nên bé mới nhịn, nếu đổi người khác, phỏng chừng bàn chân nhỏ của cô đã sớm đá tới rồi.
"Chân đứa nhỏ này thật đẹp" Nhân viên bán hàng yêu thích chân trần đáng yêu trong tay Hạ Nhược Tâm, không nhịn được muốn sờ một chút, chẳng qua, còn chưa đụng tới, đã chống lại khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của Tiểu Vũ Điểm.
Còn tay cô ta dừng ở trên không trung, có chút xấu hổ rụt trở về.
Ánh mắt đứa nhỏ này kỳ lạ thế nào ah, không nói nên lời, không hình dung được.
"Mẹ" Cơ thể nhỏ bé của Tiểu Vũ Điểm vùi vào trong ngực Hạ Nhược Tâm, chân trần rụt vào.
"Xin lỗi, con gái của tôi không thích người khác chạm vào chân của nó." Hạ Nhược Tâm có chút xin lỗi nói.
"A, không có việc gì, thì ra là vậy" Nhân viên bừng tỉnh hiểu ra, gật đầu một cái, mà tính cách kỳ quái như vậy, hình
như cô ta đã gặp được một người như vậy.
Chẳng qua cô ta đã quên là ai thôi.
"Chúng tôi đi trước, cám ơn cô" Hạ Nhược Tâm ôm lấy con gái, mà chân Tiểu Vũ Điểm mang đôi giày mới, còn giày cũ được Hạ Nhược Tâm cần trong tay.
Mà sau khi Hạ Nhược Tâm đi ra ngoài, nhân viên bán hàng kia cúi đầu nghĩ, rốt cuộc là ai ta, có tính tình quái rở như vậy.
Đột nhiên, ánh mắt cô ta sáng ngời.
"Tôi biết rồi, là Sở Luật luôn được nhắc tới trên tạp chí thương nghiệp." Cô ta vẫn luôn nghe em gái cô ta làm việc ở trong tập đoàn Sở thị, nói người đàn ông này có thói quen quái rở, cái gì anh cũng có thể chấp nhận, nhưng tuyệt đối không thể đụng vào chân của anh, nếu không anh sẽ nổi điên.
"Hai người.."
Cô ta ngẩng đầu, mới phát hiện, cô nói chuyện với không khí nảy giờ, có điều cô ta nhìn thoáng qua bên ngoài, thật đáng tiếc, bé gái xinh đẹp như vậy là con gái cô ta thì tốt biết mấy.
Thật hâm mộ.
Hạ Nhược Tâm ôm Tiểu Vũ Điểm đi ở trên đường, ánh nắng ấm áp dịu dàng chiếu vào trên người bọn họ, vô cùng thoải mái, có lẽ bởi vì có giày mới, cho nên hôm nay Tiểu Vũ Điểm rất vui vẻ, ánh mắt bé cong lên, đang ăn một cái bánh quế trong tay.
"Ăn ngon không?" Hạ Nhược Tâm dừng bước, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thỏa mãn của con gái, chỉ một viên đường, một cái bánh quế nho nhỏ, cũng làm cho Tiểu Vũ Điểm cảm thấy vui vẻ.