Edit: Lee Maya
Lúc anh cười, mới là nụ cười chân thật nhất mà Hạ Nhược Tâm từng thấy,
Không giữ khoảng cách hoặc xa lạ.
"Tất cả mọi người đều nói như vậy, " lúc này Hạ Nhược Tâm mới cười thật lòng, cô cũng biết cô và Tiểu Vũ Điểm như từ một khuôn khắc ra, quả thật rất giống với cô khi còn nhỏ.
Tiểu Vũ Điểm xoay người lấy tay vuốt hai mắt, không biết vì sao chú ấy cứ cầm tay mẹ.
"Bé con, chú chữa bệnh cho mẹ cháu, một lát sẽ tốt rồi, cháu đừng ầm ĩ, phải ngoan ngoãn biết không." Người đàn ông nhìn thấy đề phòng và nghi ngờ trên mặt bé con, nên mỉm cười giải thích.
Tiểu Vũ Điểm chớp mắt, dựa vào trong ngực mẹ.
Bé luôn nghe lời, thật ngoan.
Hai ánh mắt nhìn nhau, lần đầu tiên người đàn ông thấy được sự thành thục trong mắt đứa nhỏ khoảng ba tuổi, hình như đứa bé thật thông minh.
Người đàn ông buông tay ra, Hạ Nhược Tâm mới dùng hai tay ôm chặt con gái, một bàn tay vì cố sức, nhất là tay trái của cô không như tay phải.
Ánh mắt người đàn ông nhìn tay phải của cô, "Lúc trước cô không có đi trị liệu tay sao?" Ánh mắt của anh thật độc, hình như mỗi động tác của cô không tránh được mắt anh..
Hạ Nhược Tâm sửng sốt một chút, sau đó gật đầu, không phải cô không muốn trị mà là không có cơ hội, cũng không có tiền, hơn nữa cô có một đứa con gái cần chăm sóc.
"Đáng tiếc, muốn bình thường trở lại, đã không có khả năng rồi."
Đôi mắt màu trà của anh tối sầm, hình như đang tiếc cho một cô gái trẻ như vậy nhưng cơ thể không được hoàn chỉnh.
"Không sao, tôi đã quen rồi, một bàn tay, tôi cũng có thể sống rất tốt, " Hạ Nhược Tâm ôm chặt con gái, đứng lên, "Ít nhất tôi có thể ôm con gái mình, như vậy, còn chưa đủ sao?"
Tiểu Vũ Điểm vẫn không nghe hiểu được lời nói của người lớn, bé ôm mẹ thật chặt trong đôi mắt hiện lên chút ủy khuất.
"Tôi hy
vọng không có lần thứ ba nhìn thấy cô trong này, " Người đàn ông nhìn bóng lưng của Hạ Nhược Tâm, đột nhiên mở miệng
Mà Hạ Nhược Tâm không nói gì, khóe môi cười có chút chua sót, cô xoay người, đáy mắt có chút mê mang, "Kỳ thực, tôi cũng không muốn, " Cô ôm con gái đi ra ngoài, nếu có thể, cô sẽ không lựa chọn làm chuyện này.
Nếu có thể, cô cũng sẽ không tới nơi này?
Nếu có thể...
Mà cô không có nếu có thể, mẹ con hai người cứ như vậy biến mất trong tầm mắt của người đàn ông đó, mà anh ấy đang dựa vào ở trước bàn, ánh mắt màu trà như gần như xa.
"Cao Dật, lần này phải cảm ơn cậu" Mà sau khi Hạ Nhược Tâm đi không bao lâu, đột nhiên một người bác sĩ khác bước nhanh đến vỗ vai anh nói.
"Ừ, không có việc gì, dù sao tôi ở nhà cũng không làm gì, còn nữa, cầm danh ngạch bác sĩ phụ trách bệnh viện của cậu đi, mặc dù là trên danh nghĩa, nhưng cũng làm tốt." Được kêu là Cao Dật nhàn nhạt nói, cũng là che giấu ánh mắt.
“Sao hả, cậu đang nghĩ cái gì?" Người đàn ông cười nói, sau đó tiếp nhận công việc trên tay anh.
"Lại có người đến bán máu sao?" Anh ấy không có ngoài ý muốn nói một câu, bán máu cũng không có nhiều người, nhưng hình như cũng không ít.
"Bây giờ người vì tiền, chuyện gì cũng dám làm, " Người đàn ông cảm thán một tiếng, ấy và Cao Dật giống nhau, không thích chuyện như vậy, mặc dù nói là công việc của bọn họ, nhưng cũng khiến cho người ta cảm thấy tàn nhẫn.