Editor: Tuna
Lần đầu tiên, cô có cảm giác muốn một người chết đi, cô muốn Hạ Nhược Tâm chết, cũng muốn đứa bé kia chết.
Cuộc sống bây giờ, cô không muốn bất luận kẻ nào phá hư, cũng không để một ai có cơ hội phá nó.
Hạ Nhược Tâm phải không?
Cô là sẽ không cho cô ta có cơ hội nhìn thấy Sở Luật, tuyệt đối sẽ không.
Cô dùng sức nắm chặt tay chính mình, mà trên mặt cô chậm rãi hiện ra một mạt âm lãnh tươi cười.
Hạ Nhược Tâm chạy về căn phòng thuê của mình, sau đó vô lực chậm rãi dựa ngã vào cửa, trên người đâu đâu cũng là nước mưa, ướt cả quần áo cô, cũng làm lạnh cả tim cô.
Cô đờ đẫn thở phì phò, sau đó giống như máy móc nhanh chóng thay quần áo, chỉ là một đôi tay run rẩy như thế nào cũng không thể ấm lên được.
Cô run rẩy, từ trong ngăn tủ lấy ra số tiền gửi ngân hàng không nhiều lắm của mình, chỉ có một chút này, căn bản là không có khả năng chống đỡ.
Cô đem số tiền đó gắt gao nắm ở trong tay, xoay người chạy đi ra ngoài, mà cái này trong phòng nhỏ mặt, không còn có ấm áp như xưa, mà có cũng là một mảnh thanh lãnh tuyệt vọng còn có an tĩnh.
Mưa ben ngoài vẫn còn lất phất, không ngừng đánh vào cửa kính, bọt nước văng khắp nơi, gợn sóng một đóa.
Hạ Nhược Tâm chạy đến bên trong bệnh viện, mùi sát trùng làm cô đầu đau đớn kịch liệt, cô nắm chặt tay, muốn làm chính mình thanh tỉnh một ít, bằng không, cô sợ sẽ hỏng mất, ở chổ thu phí, cô đem tất cả tiền mình có giao ra, nhưng là, vẫn không đủ, không đủ, thậm chí, còn kém rất xa.
Đi đến trong phòng bệnh của con gái, Tiểu Vũ Điểm không biết khi nào đã tỉnh lại, một mình ngồi trên giường lớn, cúi thấp đầu, bên người có hộ sĩ không ngừng nói cái gì, nhưng là, đứa nhỏ vẫn không đáp.
“Tiểu Vũ Điểm……”
Hạ Nhược Tâm thanh âm mang chút
khàn khàn vang lên.
Tiểu Vũ Điểm bỗng nhiên ngẩng đầu, trên khuôn mặt nhỏ có hai dòng nước mắt, đôi mắt trong veo.
“Mẹ……” Bé vươn hai tay, muốn Hạ Nhược Tâm ôm, bé một mình ở chỗ này tỉnh lại, không thấy mẹ thì liền khóc, bé vẫn luôn khóc, vẫn luôn khóc, nhưng vẫn không nhìn thấy mẹ.
Hạ Nhược Tâm vội vàng ôm lấy thân hình nho nhỏ của con gái, là cô không tốt, là cô để con gái một mình, là cô không có chăm sóc tốt cho con bé, khiến con bé còn nhỏ như vậy mà phải mắc bệnh nặng.
Cũng là cô không tốt, thậm chí, ngay cả tiền để chửa bệnh cho con bé cô cũng không có.
“Mẹ, về sau Tiểu Vũ Điểm sẽ thực ngoan, mẹ đừng không cần Tiểu Vũ Điểm được không? Tiểu Vũ Điểm không cần bất luận thứ gì cả, không cần quần áo mới, cũng không cần giày mới, cũng không cần búp bê, Tiểu Vũ Điểm chỉ cần mẹ là được, mẹ ơi, mẹ đừng rời khỏi Tiểu Vũ Điểm……” Đứa nhỏ khóc, bả vai không ngừng run lên, cực kỳ đáng thương.
Mà Hạ Nhược Tâm gắt gao ôm lấy con gái mình, trong lòng có một loại cảm giác chua xót dâng trào.
Cô nâng khuôn mặt nhỏ của con bé lên, khuôn mặt này giống cô y đúc, cô vươn ra ngón tay cẩn thận lau đi nước mắt trên mặt con gái, sau đó nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt như bún ra nước của bé.
“Sao mẹ có thể không cần Tiểu Vũ Điểm a, Tiểu Vũ Điểm là bảo bối của mẹ a, con xem, mẹ là di lấy bụp bê dùm con a,” cô từ chtrong lòng ngực lấy ra búp bê yêu thích của con gái.