- A, em vừa đến không lâu, em chỉ muốn uống nước thôi mà. - Đỗ Tịnh Đường vô tội nói, nếu như nói là đứng chỗ này mà dọa chết người chắc cô cũng đã hù chết một đống người rồi nhỉ.
Nói rồi, Tịnh Đường liền đi đến, cầm ly rót một ly nước, nhưng rồi ánh mắt lại nhìn sang ly cà phên trong tay Lý mạn Ni nói:
- Chị dâu à, có thể đưa ly cà phê kia cho em được không, chị có thể pha lại cho anh ấy ly khác được không hả? - Cô uống nước, nhìn thấy cà phê, lại thấy anh họ kia hạnh phúc như vậy quả thật khiến cô có chút ghen tỵ, còn có người pha cà phê cho cơ đấy, với tốc độ uống tối đa của anh ấy, thì phần lớn đều là uống nước lọc, bởi vì nó rất đơn giản mà.
Lý Mạn Ni gượng cười nói;
- Đây là cho anh của em đấy, anh ấy cũng đợi khá lâu rồi, nếu như em muốn thì để anh ấy đợi thêm lát nữa vậy.
Đỗ Tịnh Đường nghe vậy liền lắc đầu, nói:
- Được rồi, chị đem cho anh ấy đi, em cũng không muốn nhìn anh ấy trừng mắt lên đâu, như vậy khó chịu lắm. - Nói rồi cô rót thêm một li nước, uống một ngụm lớn, bây giờ cô tình nguyện uống nước lọc, không muốn tranh giành một li cà phê với Sở Luật nữa, nếu thế kết cục chỉ có hai chữ, chính là...
Muốn chết.
Lý Mạn Ni thở dài một hơi, một chân vừa bước ra ngoài, đã nghe giọng Đỗ Tịnh Đường vang lên phía sau:
- Chị dâu, chị vừa cho cái gì cào trong cà phê vậy, có phải là bài thuốc bí truyền gì đấy chứ? - Đỗ Tịnh Đường cầm chiếc li, tinh quái hỏi Mạn Ni, cô còn chưa từng thấy qua, cà phê đã pha rất được rồi, lại thêm nguyên liệu gì vào bên trong, hơn nữa chất bột màu xám tro kia rõ ràng không phải là đường, nếu như đường thì phải là màu trắng chứ, nếu như đường biến thành như vậy chắc chắn cô ấy sẽ không bỏ vào rồi.
- A, không có gì đâu, chỉ là bột cacao thông thường thôi, để thêm chút hương vị đó mà. - Khóe môi Lý Mạn Ni cười gượng, sau đó nhanh chóng rời đi, để lại Đỗ Tịnh Đường đứng đó với cái ly
trong tay.
- Bột cacao à, thật sự tốt như vậy sao? - Cô lắc lắc đầu, thật đúng là ý tưởng rất kì quái, thứ đó, có thể dễ uống mới thật kì lạ đấ. Vì vậy, hiện tại cô không còn ghen tị với người anh họ bị đưa ra làm vật thí nghiệm nữa rồi.
Trong văn phòng Sở Luật, Lý Mạn Ni đặt ly cà phê lên bàn làm việc, Sở Luật ngẩng đầu lên khẽ nhíu mày nói:
- Nếu ở trong phòng mà nhàm chán thì em có thể làm một sỗ việc khác, sinh hoạt trong công ti quả thực có chút buồn tẻ.
Lý Mạn Ni ngồi cạnh cười:
- Không cần đâu, em thấy nơi này rất tốt, có thể ở cạnh anh, cũng có thể học được một chút kiến thức như vậy là em đã mãn nguyện rồi.
Cô cũng định muốn học về kinh doanh, nếu như không thể lúc nào cũng ở đây thì làm sao mà cô có thể phòng ngừa vài ba cô gái đến phá hỏng gia đình của cô đây.
Sở Luật không nói gì, cầm lấy ly cà phê trên bàn nhấp một ngụm, tay lấy thìa khuấy nhẹ chất lỏng màu nâu sậm trong ly, cà phê trong miệng có chút đắng ngắt.
Trong vị đắng có chút dằn vặt, có chút phiền lòng.
Chứng kiến hắn uống ly cà phê mình pha, Lý Mạn Ni hơi cúi đầu, đáy mắt đã hiện lên một tia sáng nhàn nhạt.
Sau khi uống xong, Sở Luật đem chén cà phê đặt trên mặt bàn, sau đó cầm lên một tập tài liệu nhìn qua, nàn tay cũng thình thoảng ký chữ phía trên, nhưng vị đắng trong miệng dường như càng lúc càng trở nên đậm đặc hơn.
Hình ảnh Lý Mạn Ni trước mắt hắn chập chờn, mà chỗ giữa trán của hắn càng lúc càng nhăn nhó, hắn không thích cảm giác như vậy, thật sự không thích chút nào.
Hắn ngả lưng dựa vào ghế sô pha, miệng khẽ thở dài.
Hắn bắt đầu tự hỏi, cuộc sống như vậy là hạnh phúc sao?
Chỉ là, tại sao, hắn lại ưa thích cuộc sống trước kia hơn, thậm chí là lúc bên cạnh cô gái ấy! <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->