Trong đêm tối, ánh mắt của người đàn ông càng trở nên tối sầm lại, nhưng trong đó đã hiện lên một vòng ánh sáng, dường như rất tàn ác.
Ban đêm là thời điểm mà một số động vật ngu hiểm đi săn, nên phải cẩn thận, mối nguy hiểm thỉnh thoảng lại ghé thăm kia, có lẽ đang từng bước một tiếp cận cô đấy.
Hạ Nhược Tâm đứng ở cửa ra vào của một gian phòng, cô thở một hơi thật sâu, việc này cũng không phải lần đầu tiên, nhưng mà, mỗi một lần phải đi vào, dù sao cô vẫn biết sợ, dù sao cũng sẽ do dự, cuộc sống như vậy, nàng không muốn chút nào, nhưng mà, cô phải trải qua.
Mở cửa, cô đi vào, bên trong có một người đàn ông đang xoay lưng về phía cô, dáng người đàn ông đó hết sức cao lớn, đứng ở bên cửa sổ, mà trong tay của anh bưng một ly rượu, chiếc ly rượu bởi vì ánh sáng chiếu vào nên lóe lên, làm cho Hạ Nhược Tâm đột nhiên cảm thấy có chút không khỏe.
Cô đưa tay chắn trên hai mắt mình, ngẩng đầu, đồng tử trở nên hơi hơi co lại. Người đàn ông kia chậm rãi quay mặt lại, còn vẻ mặt nhạt nhẽo vô cùng trên khuôn mặt.
Đôi mắt Hạ nhược tâm đột nhiên mở to, cô đã nghĩ tới bất cứ người nào, nhưng rồi lại không nghĩ lại là anh, tay chân của cô bắt đầu có chút lạnh băng, thân thể cũng đang run rẩy, thậm chí, cô cứ như vậy mà đứng một hồi lâu.
-Sao vậy? Cô đối xử với khách của cô như vậy sao, cô Hạ? - Người đàn ông cười khinh bỉ, nụ cười này không phải là thật lòng, nhưng rõ ràng đã đâm thẳng vào trái tim của hạ nhược tâm.
Cô Hạ, Sở tiên sinh, giữa bọn họ còn có thể dùng cách xưng hô lạ lẫm như vậy, đúng vậy, vốn phải là, Hạ Nhược Tâm so với Sở luật, cùng lắm chỉ như một con cừu non mà thôi, không có yêu, không có tâm, chỉ có hận, chỉ có tàn nhẫn.
-Xin chào, Sở tiên sinh. - Hạ Nhược Tâm buông tay xuống, ngồi ở một bên trên ghế sa lon, hai tay đặt ở trên đùi của mình tỏ vẻ sành sỏi, cô coi như là mình đang bán thân vậy, mà Sở luật chính là
khách nhân.
Sở luật từ trên cao xuống nhìn chằm chằm vào cô, giống như dã thú, anh đem cái ly trong tay uống một hơi cạn sạch, trên đầu lưỡi nếm được mùi rượu quen thuộc, nhưng lại làm cho anh càng thêm tỉnh táo một ít.
Anh cầm lên một bình rượu, ngồi xuống, sau đó vươn tay lấy thêm một ly rượu khác, đổ đầy nó rồi đặt ở trước mặt Hạ Nhược Tâm.
-Cô không phải là rất thích uống sao? vậy mau uống đi.
Anh nhếch môi, nụ cười đường hoàng đến lạ thường, duỗi ra năm ngón tay hết sức hữu lực, tựa hồ chỉ muốn ngay có thể buông ra mà túm lấy bóp cổ cô.
Hạ Nhược Tâm cắn môi, ẩn giấu trong đôi mắt là quá nhiều bi thương, cô biết rõ, anh đang khiến cô nhục nhã, lúc này, trong tay của anh có một ly rượu đầy, ánh mắt lại tràn đầy vẻ đùa cợt, cô rút cuộc cũng thả lỏng ngón tay út mà nãy giờ cô cố gắng bóp chặt.
Sau đó, cô đón lấy ly rượu trong tay anh rồi ghé môi, có chút ánh sáng mập mờ ở phía dưới, hàng lông mi của cô khẽ rơi xuống một giọt nước mắt long lanh, sau đó rất nhanh rơi xuống.
Cô ngẩng đầu lên, có chút đau khổ mà uống rượu, cảm giác uống mỗi một ngụm thì cổ họng của mình lại bị đau như dao cắt qua, anh biến cô thành một nữ tiếp rượu, coi như không phải là một con người đáng tôn trọng.
Uống rồi, Sở luật lại rót thêm một ly, sau đó anh tựa trên ghế sa lon, nói với cô những câu lạnh lùng. Không biết là vì trả thù hay vì cái gì? Anh chỉ cảm giác trong lòng của mình có một sự sung sướng, nhìn cô chịu khổ, trong lòng của anh liền cảm thấy thỏa mãn, tất cả những hậm hực, bất bình, tất cả sự khó chịu, trong nháy mắt đều đã được quét sạch, cô gái này đúng là một đồ vật để anh trút xuống, không phải người, chỉ là một thứ gì đó mà thôi.