Cô ta hơi hơi ngẩng đầu lên, phần môi nếm được nước mắt cực mặn, cô ta sẽ không để cho anh rời đi, mà cô ta cũng không thể tin tưởng người phụ nữ kia nữa, cô ta sẽ dùng hai tay mình đoạt lại tất cả.
Hiện tại không mất đi, không có nghĩa mãi mãi sẽ không mất đi.
Mà cô ta chỉ tin tưởng mình!
Sau khi Sở Luật vào nhà, anh thấy trên bàn có chiếc bánh kem, mi tâm nhăn lại một chút, tạo thành một chữ xuyên. Tại sao ở đây lại có chiếc bánh kem, anh đưa tay lên đỡ trán, mới phát hiện, gần đây anh không có để ý đến vợ mình.
“Luật, anh đã trở về.” - Lí Mạn Ni ôm lấy anh từ phía sau, bàn tay mềm mại ôm chặt lấy thắt lưng anh, cô cũng không có giống với một người vợ thấy chồng mình vượt quá giới hạn, liền cãi lộn, cô ta cũng không có phát giận với bất kì người nào, cô ta sẽ dùng biện pháp của chính mình, vì cô ta biết rõ nhược điểm của Sở Luật ở nơi nào.
“Hôm này là ngày gì vậy? Sao lại có bánh kem?” - Sở Luật nghiêm túc suy nghĩ, nhưng thật sự không tài nào nghĩ ra lý do gì để cô làm bánh kem, không phải sinh nhật cô, cũng không phải sinh nhật anh.
“Anh quên rồi sao, vài hôm nữa là kỉ niệm ngày chúng ta kết hôn, bởi vì em biết gần đây anh bận nhiều công việc, nên em muốn tổ chức sớm thì tốt hơn.” "tay cô ta vuốt ve càng thêm gấp một chút, trong giọng giống như mang theo một loại cứng rắn nho nhỏ.
Trên mặt Sở Luật nhanh chóng lóe lên một chút áy náy, xoay người ôm lấy thân thể của cô ta, đây là thói quen bốn năm của anh, thói quen quan tâm cô, thói quen đối với cô tốt, cũng là thói quen sủng cô, thói quen, tự cho là yêu cô.
Chỉ là gần đây, anh lại có chút xem nhẹ, nếu như không phải bởi vì người phụ nữ kia, anh sẽ không "Thật xin lỗi, gần đây công ty
có chút chuyện, chờ hết bận anh sẽ đền bù tổn thất: " Anh vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc Lý Mạn Ni, lại không có phát hiện, khóe miệng Lý Mạn Ni hiện ra nụ cười trào phúng.
Xem nhẹ cô ta, lại để ý người phụ nữ khác, Luật, anh thật sự cho là mọi chuyện đều có thể giấu diếm cả đời, lúc anh ở cùng cô ta, cho tới bây giờ đều không có nghĩ tới em sao?
"Anh đưa em ra ngoài: " Anh kéo tay Lý Mạn Ni, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài, xác thực, bọn họ đã lâu không có cùng nhau ăn một bữa cơm, Nói đi rồi lại nói lại, đêm nay hắn sẽ cho cô một đêm đặc biệt, anh không phải một người lãng mạn, cũng không có từng dỗ ngọt bất kì người phụ nữ nào, có một số việc, anh sẽ không nói ra.
"Được: " Lý Mạn Ni nhẹ nhàng gật đầu một cái, khóe môi lộ ra y cười rộng lượng, Luật, kỳ thật, em không sao, em chỉ là quá nhớ anh, cô ta dựa đầu vào cánh tay chồng mình, lông mi thật dài lóe lên mất mát, cũng bị Sở Luật bắt được, tay trái của anh lại nắm chặt lần nữa, hình như gần đây anh có chút vô tình rồi.
Ôm eo cô, hai người ngồi lên xe, qua nhà hàng bọn họ thường xuyên tới.
Hạ Nhược Tâm ôm Tiểu Vũ Điểm đi, coi như chỉ có một tay có lực, nhưng cô cũng không có cảm giác mệt, chỉ cần là con giá của cô, cô có thể ôm, trên đầu Tiểu Vũ Điểm vẫn mang theo chiếc mũ, thỉnh thoảng cúi đầu chơi với bé con.
"Đói bụng sao? Tiểu Vũ Điểm?"ngón tay Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng phủ lên khuôn mặt nhỏ gầy của con gái, hôm nay, Bảo Bảo không có ăn gì, mà bệnh tình của con bé so với trước kia, còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.