À, là như thế hả, vốn dĩ là thật sự không cách nào tha thứ. - Thẩm Vi cầm ly rượu từ trên bàn, sau đó uống cạn sạch rượu bên trong, nói là chuyện sẽ không giờ xảy ra được, thật sự, không thể tha thứ.
-Hắn lại đến tìm cô rồi. - Cô nói rồi đứng lên rồi đi vào bên trong:
-Nơi đây thật sự rất dơ dáy, không phải sao? Hạ nhược tâm, Cô có cảm thấy được như vậy không? Nhưng mà, cô biết không? Cô còn hạnh phúc hơn tôi một ít, bởi vì cô còn có một cô con gái để thương yêu.
Thế nhưng, thẩm vi không biết mình muốn yêu người nào, ngay cả bản thân cô cũng không muốn yêu.
Hạ nhược tâm đặt hai tay đang cuốn lấy nhau trên đùi, sau đó chờ đợi bầu không khí ảm đạm này nhanh chóng kết thúc, cô chỉ cần nhiều chịu đựng vài ngày nữa là được rồi.
Nhìn thấy ngón tay hạ nhược tâm trắng bệch thỉnh thoảng lại xoắn vào nhau, Sở luật mặt lạnh như băng, càng thêm trầm mặc đi một tí, rất tốt, thì ra bọn họ đều đang nhẫn nại đến vậy.
Hắn quay người, lạnh lùng nhìn khinh bỉ cô gái đang ngồi ở trên ghế sa lon, loại con gái này không đáng để hắn đợi, hắn chỉ là đang hạ nhục nhã cô, chỉ để báo thù mà thôi, hắn thỉnh thoảng nhắc nhở lấy bản thân, vì nàng mà nhiều lần không khống chế được, tất cả đều chỉ vì báo thù, chỉ vì trả thù mà thôi, bởi vì, hắn còn không hận đủ, không oán đủ.
Hạ nhược tâm đứng lên phía sau hắn, cô bây giờ là vật mà hắn đã chi tiền mua, chỉ cần hắn bằng lòng, cô có thể dâng hiến thân thể của cô, lòng tự trọng của cô, tất cả của cô, bất cứ lúc nào.
Lúc ở căn hộ dù sao vẫn khiến cho hạ nhược tâm có cảm giác lạnh lẽo, Sở luật ngồi ở một bên hút thuốc, hắn phun ra vòng khói mịt mù, khiến cho ngũ quan của hắn cũng mơ hồ theo.
Hạ nhược tâm đứng ở trước mặt của hắn, duỗi ra ngón tay nhẹ nhàng cởi bỏ nút thắt trên y phục của mình, đây cũng là lúc mà cô vứt bỏ đi lòng tự tôn của chính cô.
Lúc thân thể trắng noãn run rẩy lồ lộ ở trước mặt của hắn, không khí quanh người hắn tựa hồ cũng trở nên đông cứng lại.
-Cô muốn lên giường với tôi sao?
Hắn ném xuống tàn
thuốc trong tay, đứng lên trước mặt hạ nhược tâm, cúi đầu đưa mắt quét qua thân thể của cô, trong ánh mắt đó chỉ có lạnh lùng, không một chút ham muốn.
Hạ nhược tâm hơi nhắm hàng mi lại, cô không muốn, hắn có thể buông tha cho cô sao?
-Cô quả nhiên là thứ thấp hèn, có phải bất cứ người đàn ông nào cho phép cô cũng sẽ bò lên giường của hắn? - Sở luật duỗi tay nắm chặt lấy cằm cô, hắn ghét cô có thể chịu đựng được bộ dạng như vậy. Đột nhiên, hắn nheo lại hai mắt, trước mắt đã hiện lên một loại ánh sáng lạnh buốt.
Hạ nhược tâm ngẩng đầu, nhìn thẳng hắn vào đôi mắt đen láy chán ghét ấy mà nói:
-Đúng vậy, chỉ cần người khác cho ta tiền, tôi sẽ... - Lần thứ nhất, cô đã có một vết thương sâu hoắm trong lòng.
-Thật ti tiện! - Sắc mặt Sở Luật trong nháy mắt đã trở nên tối sầm lại, tay của hắn chuyển qua túm cổ của cô, dùng sức bóp chặt, hạ nhược tâm cảm giác không khí trong phổi mình như sắp cạn, bàn tay kia lấy đi từng hơi thở sự sống của cô từng chút một, hai tay của cô siết chặt lấy cánh tay của người đàn ông áy, dùng sức trừng mắt nhìn hắn, người nam nhân này ngoại trừ dùng bạo lực ra,còn có thể làm ra cái gì chứ?
Khuôn mặt cô đau khổ, tay Sở luật giống như bị phỏng mà thu về, hạ nhược tâm đặt tay ở trên cổ của mình, cười thê lương nói:
-Có phải anh cũng đối xử như vậy với Lý Mạn Ni hay không?
Giọng cô khản đặc, tại sao cô lại bị đối xử như vậy, cô rút cuộc là đã làm sai điều gì, con gái cô đã làm sai điều gì? Tại sao hai người phải chịu đựng vất vả như vậy, hai mẹ con cô chỉ là muốn sống bình thường thôi, chỉ việc sống thôi cũng khiến cho người ta căm ghét đến vậy sao, cô đâu có làm hại ai, cũng đâu làm ảnh hưởng đến cuộc sống của người nào?