Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu, đột nhiên lại cười, khóe môi cô nhẹ nhàng cong lên, trong mắt có cái gì như hơi nước ở ngưng tụ, đáng thương hai người, mà cũng đồng cảm với hai người.
“Cô đang cười cái gì?” Lý Mạn Ni hỏi, cô ta bị điên rồi sao? Lúc này còn cười?
“Tôi đang cười các người đấy.” Hạ Nhược Tâm buông tay, giọng lạnh đi, cô nhìn về phía mẹ của Lý Mạn Ni, “Vị phu nhân này, bà nói tôi quyến rũ chồng người khác, là hạ tiện, như vậy, bà quên thân phận của tôi lúc trước rồi à? Nếu không phải có con gái bà, như thế nào tôi lại trở thành vợ trước, nếu nói là hạ tiện, như vậy, con gái bà so với tôi không phải còn lợi hại hơn sao, đúng, tôi hạ tiện, nhưng tôi ấy, cũng là học từ con gái bà thôi."
Giọng cô cực nhẹ, nhưng mà, bên trong lại đầy sự châm chọc, bị hắt hủi lâu rồi, trái tim sớm đã chết lặng, nếu còn không học cách bảo vệ mình, như vậy, làm sao cô có thể sống dưới bàn tay của bọn man rợ ăn thịt người không nhả xương ấy, làm sao kiếm được tiền, làm sao sống để chăm sóc cho con?
Bọn họ không phải Sở Luật, bọn họ không có khả năng cứu con gái cô, cho nên, cô không nợ họ cái gì, cũng không cần bọn họ cái gì.
“Cô……” Mẹ Lý bị nói đến nghẹn họng, cũng có một ít nan kham, xác thật, Hạ Nhược Tâm nói đều là sự thật, bà ta không còn gì để phản bác, rốt cuộc, ai cũng biết, thân phận của Hạ Nhược Tâm bốn năm trước đúng là vợ của Sở Luật, mà Lý Mạn Ni, lúc ấy đúng là kẻ thứ ba, quen Sở Luật khi anh đã có gia đình rồi, mặc kệ Sở Luật và Hạ Nhược Tâm sau đó tại sao lại ly hôn, con gái bà vĩnh viễn không thể thoát khỏi cái danh kẻ thứ ba này.
“Đó là cô không biết xấu hổ đi quyến rũ đàn ông của người khác, mà Sở Luật yêu con gái tôi, căn bản không phải cô, cũng chỉ
có con gái tôi mới đủ tư cách là Sở phu nhân.”
Mẹ Lý lại hất cằm, khinh miệt cười lạnh, mà Lý Mạn Ni đứng ở một bên, lạnh lùng cười.
Hai mẹ con, đều dùng ánh mắt ăn thịt người, hận không thể ăn thịt uống máu móc hết tim gan phèo phổi của cô.
“Yêu, nếu yêu, tại sao hai người còn đuổi theo tôi tới tận đây?” Hạ Nhược Tâm cảm thấy vô cùng buồn cười với cái chữ "yêu" trong miệng mẹ Lý, cô vỗ nhẹ lên mặt, mặt cô dễ đánh đến vậy à? Hấp dẫn người ta đánh đến vậy à?
Vậy đến đi.
Lý Mạn Ni bị cô nói cho nghẹn họng không thốt nên lời, mà mẹ Lý cũng tức đến phát run, bọn họ không biết, lúc này, ở một góc nhỏ nào đó, có một đứa trẻ đứng run lẩy bẩy, nó gắt gao cắn chặt môi, ôm chặt búp bê trong ngực, nhưng mà, đôi mắt lại nhìn chằm chằm hai mẹ con Lý Mạn Ni, nhớ kỹ dáng vẻ hai người.
Hai kẻ này bắt nạt mẹ bé, bé vừa tiến lên một bước, rồi lại lùi ra sau
“Tiểu Vũ Điểm là bé ngoan, đã đồng ý với mẹ là không đi ra, vậy không thể đi ra, bằng không mẹ sẽ tức giận,” bé nhỏ giọng nói, để búp bê ở dưới cămg, nhưng mà, giữa cơn run rẩy, lông mi ướt đẫm, nước mắt lăn xuống.
“Hạ Nhược Tâm, tôi nố cho cô hay, đừng có mà xuất hiện bên người Sở Luật nữa, bằng không, nhà họ Lý chúng tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô đâu,” mẹ Lú để lại một câu cảnh cáo, rồi kéo tay Lý Mạn Ni bỏ đi.
“Mạn Nii, chúng ta đi, nếu nó dám không biết xấu hổ xuất hiện trước mặt Sở Luật, mẹ sẽ tìm người đánh gãy chân nó, cào rách mặt nó ra.” Lý Mạn Ni cười gật đầu một cái, khinh thường nhìn Hạ Nhược Tâm.