Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Tâm lạnh


trước sau

Anh đột nhiên kéo chân của cô ra, mà cô chỉ nhắm hai mắt lại lần nữa, chỉ có thể như thế cảm giác vô lực chịu anh đối đãi như vậy.

Không có dịu dàng, cũng không có thương tiếc.

"Anh..." Anh không quan tâm cô bị thương, không lo cô sợ hãi, trực tiếp xông vào thân thể căn bản chưa từng có chuẩn bị xong.

Hạ Nhược Tâm chỉ nắm thật chặt ga giường dưới thân, khuôn mặt tái nhợt đến dọa người, chỉ có một vệt cười khổ ẩn hiện bên môi, khiến người nhìn không khỏi đau lòng.

Hạ thân truyền đến căng đau quen thuộc, mà cười như vậy vẫn luôn là phương thức cô duy trì tự tôn, đợi anh xé nát qua.

Nhưng đợi rất lâu, anh vẫn ở trong cơ thể cô không hề động, giữa lúc hoảng hốt, cô giống như thấy được trong mắt của anh có chút không đành lòng.

"Ưm..." cô đột nhiên co thân thể của mình lại, người đàn ông bắt đầu mạnh mẽ đâm vào thân thể của cô, đau như thế, như là hai lần trước, không đúng, so với hai lần trước còn đau hơn. Cô cảm giác mình sống sờ sờ bị anh xé nát một lần nữa.

Cô chỉ cắn môi, nỗ lực bao dung tất cả, bời vì, cô rất yêu anh, xem như anh vô tình, xem như anh tàn nhẫn, thế nhưng, cô vẫn không oán không hối. Đã bao nhiêu năm, cô đầu quên đi...

Không biết qua bao lâu, Sở Luật mới rời khỏi người Hạ Nhược Tâm, mà cô đã sớm bị anh tra tấn cho ngủ mê man, tay của anh đột nhiên duỗi ra, lại nhịn xuống ý muốn chạm đến gương mặt vô cùng trắng kia, anh đứng lên, đi vào trong phòng tắm, anh không dùng bao, bời vì anh đã cướp đi quyền lợi mạng thai của cô.

Dưới nước nóng, ngũ quan người đàn ông càng thêm âm trầm, anh duỗi tay của mình ra hung hăng đánh mạnh vào tường, bời vì, vừa rồi anh đối với cô không đành lòng, nếu không, lần này anh sẽ xé nát thân thể của cô lần nữa, còn
có loại kia. để anh cảm thấy tình dục kinh hãi lạ lẫm.

Không. Không phải, anh cười lạnh một tiếng, anh chỉ là không muốn chơi đùa cô tới chết mà thôi.

Mặc xong quần áo, anh đi ra ngoài, chỉ là nheo cặp mắt lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm người phụ nữ núp ở góc giường, anh trầm mặc một lát, mới đi tới, cầm chăn lên đắp cho người một thâm vết ứt của cô.

Anh không thích lên giường cùng một bệnh nhân, bời vì, anh còn không muốn bị truyền nhiễm.

Đứng lên, anh gợi lên khóe môi của chính mình, lại ngẩng đầu nhìn ảnh chụp trên tường, ảnh chụp Hạ Dĩ Hiên nở nụ cười ngọt ngào, để tim của anh đột nhiên nhói một cái, hận ý không cách nào hết hạn, loại đau vĩnh viễn không quên, nếu như không phải cô, Dĩ Hiên của anh sẽ không phải chết.

Anh nhanh chân đi ra ngoài.

Mà Hạ Nhược Tâm chỉ hơi lung lay mi dài, gió nhẹ xuyên qua cửa sổ có rèm, nhẹ nhàng thổi tới...

Trong bóng tối, hơi thở tiếp cận, sau đó lại rời xa chỉ có ngắn ngủi vài giây đồng hồ thời gian mà thôi.

"Anh trai nhỏ..." Cô vươn tay...

Lúc này cửa bị đóng...

Lúc giao thoa, thì ra bọn họ không biết, đã bỏ qua nhiều như vậy.

Lại một sáng sớm, Hạ Nhược Tâm có chút mệt mỏi ngồi dậy, mi mắt khẽ động một chút, dưới mi mắt là hai ánh đen.

Tay của cô đặt ở một nửa bên giường khác, gối đầu cũng không có dấu vết lún xuống, trên giường cũng không có nhiệt độ của anh. Cô cười khổ một tiếng, cô còn hi vọng cái gì, đêm qua căn bản anh cũng không có ngủ ở chỗ này.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện