Lý Mẫu sắc mặt trầm xuống nói:
- Sở Luật, cả bà thông gia nữa, không phải chúng tôi nói gì các vị, nhưng các vị đã quá hồ đồ, giải phẫu tại sao lại không thể có nguy hiểm được chứ, đây chính là đang động vào dao rồi đấy, nhỡ may xảy ra chuyện gì, Lý Mạn Ni nhà tôi biết phải làm sao, cháu trai nhà tôi phải làm sao bây giờ? Con nhà người ta chẳng lẽ quan trọng hơn cháu trai nhà chúng ta sao? Chẳng lẽ mấy người thật sự không muốn đứa cháu trai này sao?
Tống Uyển nghe Lý Mẫu nghẹn nói mà trên khuôn mặt mất chút tự nhiên.
- Không phải như thế, chỉ là đứa bé kia thật là quá đáng thương, lương tâm nó không thể bỏ được, không cứu, đứa bé kia sẽ chết, không cứu, lương tâm nó có thể yên bình được sao?
- Đừng đi, Luật... Lý Mạn Ni không ngừng nỉ non bất an, thần sắc cực kém, giống như vừa trải qua cuộc thập tử nhất sinh vậy mà thân thể cô ta dường như cũng không thể chịu đựng được bất cứ đả kích nào.
- A luật, con quyết định đi.
Tống Uyển khó xử phó mặc mọi chuyện cho con trai, quả thực, con người khác mãi mãi vẫn là con người khác, không nên trách bọn họ ích kỷ được, chỉ là để đứa bé này xuất hiện thật quá khó khăn, bọn họ đều đã chờ bốn năm rồi.
Sở Luật ngồi xuống, chăm chú nắm chặt tay phải của mình, cho tới bây giờ anh đều không có lấy một lần phải đấu tranh tâm lí như vậy, thực sự rất khó để lựa chọn, hình ảnh đứa bé kia không ngừng hiện trước mắt anh, cấu chặt trán anh, vặn đau ấn đường của anh, chẳng qua khi ánh mắt anh chuyển qua Lý Mạn Ni, lần thứ nhất anh cảm thấy cán cân đang chênh lệch, rất chênh lệch.
- Luật, anh đồng ý với em được không?
Nước mắt Lý Mạn Ni rơi xuống bàn tay anh, cũng là đâm tới tim anh.
Ánh mắt Sở Luật tối sầm, tối đến mức không thấy được bất kì ánh sáng nào, mà anh đã
nghe được giọng của mình, tựa hồ cũng có chút không bằng lòng.
- Được, anh đồng ý.
Lý Mẫu rút cuộc cũng đã yên tâm, bởi vì, tinh thần của con gái bà có thể tốt lên rồi, cũng không cần lo lắng gì nữa, như vậy, cháu trao của bà có thể trưởng thành tốt, sau khi sinh ra chính là đời thứ ba của Sở gia đấy.
Nhưng mà, ngoài sự kiến, Tống Uyển chợt bất khóc, bà đi đến bên cạnh Sở Giang, dựa vào vai ông mà khóc.
Vì đứa bé kia mới có ba tuổi.
Thực xin lỗi, xin tha thứ cho bọn họ vì đã ích kỷ, bọn họ quả thật là không còn cách nào, thật không có lựa chọn, Sở Giang đặt tay ở trên vai vợ, cũng khẽ thở dài một hơi, ông hiển nhiên biết rõ vợ mình đang khóc vì cái gì, khổ sở vì cái gì?
Ông đã có cháu trai, vốn là một việc đáng mừng mới đúng, chỉ là, không biết vì cái gì, ông lại có một cảm giác bi thương. Bởi vì nếu đứa bé này được sinh ra thì đứa bé khác sẽ phải mất đi.
Người nào không cha mẹ, người nào không con cái, chỉ có thể nói, đúng là số mệnh.
Bàn tay Sở Luật cứng ngắt đặt trên khuôn mặt Lý Mạn Ni, nhẹ nhẹ vỗ về:
- Anh đồng ý với em, không đi mổ nữa, cũng không đi cứu đứa bé kia, em cứ nằm đây tĩnh dưỡng cho tốt, không được đụng chút là khóc, muốn làm mẹ không được yếu ớt như vậy đâu.
Lý Mạn Ni lúc đầu cũng chẳng biết Sở Luật đang nói cái gì, mãi đến khi anh nhắc đến chữ "làm mẹ", cô ấy trợn mắt lên nói:
- Luật, anh nói là... Em... Mang thai, em có con, con của chúng ta? Có thật không vậy?
Tay cô đặt lên bụng mình, nhẹ nhàng vuốt, nơi đây quả thật đang có một đứa bé, đứa bé mà bọn họ trong ngóng bốn năm nay.