"Không sao đâu, Luật, bác sĩ nói đứa bé không sao, em cũng không sao mà."
Lý Mạn Ni đưa tay cẩn thận che chở bụng của mình, mang thai ba tháng đầu là nguy hiểm nhất, vì vậy bọn họ luôn cẩn thận, cũng có thể nhìn ra, bọn họ coi đứa bé trong bụng quan trọng như thế nào.
"Anh biết rồi, nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn."
Sở Luật ôm lấy eo cô ấy ôm lại chặt hơn, sau đó bật ô, cẩn thận từng li từng tí đưa cô bước ra khỏi cửa chính bệnh viện, mặc cho mưa gió thổi vào người, Lý Mạn Ni hơi co người lại, cho dù đã khoác áo Sở Luật nhưng cô vẫn cảm giác lạnh.
"Lạnh hả?"
Đôi mắt Sở Luật đầy lo lắng, nếu như cô không khỏe thì đứa con trong bụng của bọn họ phải làm sao chứ, anh nhìn bụng cô ấy hết sức đau lòng, cũng cho tới bây giờ anh đều chưa từng biết rằng, thì ra phụ nữa mang thai lại vất cả như vậy.
Lý Mạn Ni khẽ gật đầu rồi cười dịu dàng:
"Một chút, nhưng mà có anh đây rồi em không sợ gì cả."
Cô ấy dựa vào anh thêm một chút, chỉ cần có anh ở bên cạnh, cô sẽ không cảm thấy lạnh.
Chịu đựng một lát rồi vào xe cũng không lạnh nữa. Sở luật ôm chặt lấy eo của cô, đem ô che cho cô ấy rồi hướng về phía bên kia đi đến.
Thì ra, anh cũng là người rất dịu dàng, nhưng phải xem đối với người nào.
Hạ Nhược Tâm đứng ngay tại chỗ, mưa tạt vào người cô ướt đẫm, cô chết lặng nhìn bọn họ đang dần đến gần, mà hai người bọn họ vẫn luôn nhìn nhau, căn bản cũng không có phát hiện được có một cô gái toàn thân ướt sũng đang đứng đó.
Bọn họ lạnh, nhưng cô lạnh hơn. Đôi môi nhợt nhạt run run, thân thể cô cũng lạnh cầm cập trong nước mưa.
Lý Mạn Ni ngẩng đầu, rút cuộc đã trông thấy Hạ Nhược Tâm, mặt cô ta vội biến sắc, trong lòng cũng trở nên hồi hộp, cô tìm tới, cô đã đến
tìm anh.
"Làm sao vậy?"
Nhìn mặt Lý Mạn Ni biến sắc, thân thể có chút sững sờ, khiến cho Sở Luật cũng phải nhìn theo ánh mắt cô ta, lúc hai người thấy được cô gái đang đứng cách đó không xa, toàn thân anh cũng cứng đờ như bị băng bao bọc lấy.
"Cô đến đây làm gì, không phải chủ của cô không trả tiền nên đến tìm tôi đấy chứ?"
Vẫn giọng nói lạnh lùng như trước, không còn vẻ quan tâm dịu dàng nhu với Lý Mạn Ni như lúc nãy.
Anh không muốn gặp lại cô, nhất là trước mặt Lý Mạn Ni, bởi vì anh biết rõ Lý Mạn Ni không hề thích cô, mà chính anh cũng cảm thấy tự xấu hổ...
Lý Mạn Ni nhích gần anh thêm một chút, tựa như đang sợ hãi co rút thân thể lại.
"Không phải sợ, có anh ở đây, cô ta sẽ không làm hại em được."
Sở Luật ôm lấy vai Lý Mạn Ni, chỉ âm trầm nhìn cô gái trước mặt, nếu như cô một lần nữa làm tổn thương vợ anh, anh sẽ không bỏ qua cho cô, anh sẽ tàn nhẫn với cô hơn cả bốn năm trước.
Đôi môi Hạ Nhược Tâm không ngừng khép mở, tựa hồ đứng quá lâu, cô đã không thể nói ra hơi.
"Anh có thể cứu đứa bé ấy được không? Tôi cầu xin anh, hãy cứu lấy con bé!"
Cô rốt cuộc cũng thốt ra được, nhưng giọng cô lại khàn khàn rất đáng sợ, nếu như không cẩn thận nghe thì cũng sẽ không thể nghe được điều gì.
Ngón tay Lý Mạn Ni khẽ nắm chặt, thì ra cô còn chưa hết hy vọng, vẫn đến tận đây tìm anh cơ đấy.
"Luật, em sợ."
Lý Mạn Ni mở to ánh mắt vô tội, ra vẻ sợ hãi.