Cửa từ bên ngoài chợt mở ra, sắc mặt vị bác sĩ trầm xuống, điều mà bọn họ có thể làm bây giờ cũng chỉ có thể là làm cho sinh mệnh đứa bé này được kéo dài thêm mấy ngày mà thôi. Toàn bộ bây giờ đều phụ thuộc vào ý trời.
Bệnh tình cô bé hiện giờ cực kì không ổn định, không chừng là ngày mai thì cô bé sẽ không còn mở mắt được nữa.
"Cô Hạ, Tiểu Vũ Điểm cần phải làm trị liệu."
Vừa nghe được bác sĩ nói vậy, thân thể Tiểu Vũ Điểm liền đổi hướng co rụt lại trong lòng mẹ, cô bé không muốn làm việc đó, cô bé rất sợ hãi, cũng rất đau, cô bé sẽ ăn không ngon, cái gì cũng không thể ăn.
"Ừ, tôi biết rồi."
Hạ Nhược Tâm vẫn đang vỗ về con gái, càng thêm ôm chặt lấy thân thể đang run rẩy của con bé.
"Tiểu Vũ Điểm, chúng ta đi chữa bệnh, nhớ phải dũng cảm lên nhé."
Cô hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, mặt cô đang cười, nhưng ánh mắt cô lại đang khóc.
Tiểu Vũ Điểm do dự một chút, sau đó liền chép miệng nghe theo, bởi vì cô bé rất hiểu chuyện, rất nghe lời.
"Con sẽ nghe lời mẹ."
Hạ Nhược Tâm ôm lấy con gái đi đến phía bác sĩ, tựa hồ như đang tiễn con gái đón lấy cái chết vậy, bước chân của cô vô cùng nặng nề, nhìn thân thể nhỏ nhắn trong lòng cô thật sự khong muốn...
"Tiểu Vũ Điểm, không phải sợ, mẹ sẽ luôn ở bên ngoài, con không được quen, con còn có mẹ ở đây."
Cô vừa đi vừa nói với con. Cô sẽ không bao giờ rời xa con, vĩnh viễn không, cho dù có chết đi nữa.
Bàn tay Tiểu Vũ Điểm nắm chặt lấy áo Hạ Nhược Tâm, áp mặt lên bờ vai của mẹ mình.
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm yêu mẹ."
Không biết học từ đâu, câu nói đáng yêu của con bé khiến cho mọi người đều khiến cho người muốn bật khóc.
Cô bé thật là nghe lời, thật là đáng yêu.
"Mẹ cũng yêu con lắm, Tiểu Vũ Điểm, con là thiên thần của mẹ."
Hạ Nhược Tâm gối cằm mình
trên đầu con bé, trên làn da đầu trọc lóc sớm đã không còn những cọng tóc mềm mại.
Cả hai mẹ con đều đầu trọc, nhưng mà, cũng không xấu, thậm chí, vẻ xinh đẹp ấy càng làm cho người ta cảm động.
Hạ Nhược Tâm tự tay đưa con gái đến bên trong phòng trị liệu, sau đó chờ cánh cửa ấy đóng lại, ánh mắt Tiểu Vũ Điểm sợ hãi, bàn tay bé nhỏ nắm thật chặt lấy áo quần của mình, kỳ thật, cô bé rất muốn ở cùng mẹ, cả búp bê của mình nữa.
Thế nhưng là, cô bé cũng sợ mẹ và búp bê sẽ bị đau, bởi vì cô bé đã rất đau rồi.
Hạ Nhược Tâm đứng ở cửa ra vào, ánh mắt bất thần không thể nhìn thấy gì nữa, ánh mắt cô vẫn luôn nhìn vào cánh cửa kia, tựa hồ như muốn nhìn xuyên qua cánh của để có thể thấy rõ tất cả bên trong.
Còn có đứa con gái đang chịu đau đớn của cô nữa.
Không biết qua bao lâu, cánh cửa kia rút cuộc cũng mở ra, cô mở to hai mắt, thân thể cô bé rụt lại giống như thân thể hiện giờ của mẹn mình vậy, cô bé ngủ rồi, đau ngủ, bàn tay nhỏ bé úp trên lồng ngực của mình.
Hạ Nhược Tâm đi vào bên trong ôm lấy con gái vào lòng, tựa hồ theo bản năng, Tiểu Vũ Điểm cũng nghiêng người vào mẹ. Đôi hàng mi thình thoảng khẽ nhấp nháy nhưng cảm giác được cô bé không thể mở to mắt ra được.
"Ngoan, mẹ ở đây, Tiểu Vũ Điểm đã rất dũng cảm a."
Hạ Nhược Tâm cúi đầu, hôn lên gương mặt tái nhợt của cô bé, cô từ từ đi ra ngoài, cô muốn ở bên con bé một chút, ôm nó thêm một chút nữa.