"Cảm ơn quý khách."
Lời của cô chưa kịp thốt ra đã nghe cánh cửa đóng lại "phịch" một tiếng, chặn đứng toàn bộ lời của cô.
Cái này chính là do cô có mắt không tròng, rõ ràng đúng là đồ hậu đậu, cô đứng ngây người như tảng đá, thật xấu hổ chết đi được.
"Còn muốn gì nữa nào?"
Cao Dật hỏi đứa bé ngoan ngoãn lạ thường trong ngực.
Tiểu Vũ Điểm bưng kín đầu, cô bé nhớ tới, cuối cùng vẫn là lắc đầu, chỗ mẹ cũng có rồi, cô bé không muốn nữa.
"Muốn mua mũ phải không nào?"
Ngón tay của anh đặt trên chiếc đầu trống trơn của cô bé, kỳ thật, anh nhận ra cô bé rất chú tâm đến tóc của mình.
"Đừng lo lắng, chú cam đoan là tóc Tiểu Vũ Điểm sẽ nhanh chóng mọc lại, hơn nữa còn sẽ rất đẹp đấy."
"Mẹ cũng đã nói như vậy, mẹ cũng hứa mua cho Tiểu Vũ Điểm thật nhiều nơ bướm đẹp đấy ạ."
Tiểu Vũ Điểm ngượng ngùng nở nụ cười, mặc dù mọi người đều nói cô bé đầu trọc rất xinh, nhưng mà, cô bé vẫn thích được thắt nơ bướm lắm.
Cao Dật cười khẽ một tiếng, nhỏ như vậy đã thích chưng diện rồi, xinh đẹp như vậy, về sau tuyệt đối sẽ là một cô gái hay gậy họa lắm đấy nhé.
Hạ Nhược Tâm sinh ra một cô con gái quả thật rất đáng yêu, trách không được tất cả những bác sĩ và mấy cô hộ sĩ trong bệnh viện lại vây quanh cô bé này như vậy. Thật là một đứa bé lanh lợi.
Anh ôm Tiểu Vũ Điểm vào trong cửa hàng mũ, cô bé muốn anh sẽ mua, chỉ cần cô bé muốn là được rồi.
"Đứa nhỏ lớn lên thật sự là xinh đẹp lắm đây, nhưng sao lại để đầu trọc như vậy?"
Có người vừa nói xong, cảm giác được ánh mắt soi mói phóng đến phía mình, cô bé vội vàng rụt lại thân thể mình.
Tiểu Vũ Điểm cúi đầu, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy áp của Cao Dật.
"Chú ơi, Tiểu Vũ Điểm đầu trọc cũng rất đáng yêu đấy, mẹ đã nói, chú cũng đã nói vậy."
Cô bé ngẩng đầu lên, cười yếu ớt, nhưng mà vẫn hết sức đáng yêu.
"Đương nhiên rồi, Tiểu Vũ Điểm là một cô bé rất đáng yêu
đấy."
Cao Dật không tiếc lời khoe lấy cô bé. Anh chọn một chiếc mũ cực kì xinh xắn, trên mũ còn có một con bướm, hết sức đẹp mắt.
Anh đem mũ đội trên đầu Tiểu Vũ Điểm, ngắm một cái, cũng không tệ, rất thích hợp đấy.
Trả tiền xong, anh đi thẳng ra ngoài, anh không thích người khác nói giỡn về đầu cô bé, đứa bé này đã chịu quá nhiều khổ, không thể tiếp tục như vậy được.
"Chú, Tiểu Vũ Điểm thấy buồn ngủ quá."
Tiểu Vũ Điểm dụi mắt, cô bé không thể đi dạo lâu, bởi vì dù sao bây giờ cô bé vẫn còn là một người bị bệnh nặng, căn bản cũng không quá quá nhiều tinh thần.
"Được, ngủ đi, chú sẽ đưa con về bệnh viện."
Cao Dật nhẹ nhàng chạm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Vũ Điểm, sau đó kéo chiếc mũ cô bé xuống một chút, không cho ánh sáng mặt trời làm chói mắt cô bé.
Khuôn mặt nhỏ nhắn kia vẫn trắng bệch, cho dù có phơi dưới ánh nắng thật lâu vẫn không thể trở lại hồng hào bình thường được.
Bởi vì, cô bé là một bệnh nhân, một đứa trẻ đang mang trong mình bệnh nặng.
Tiểu Vũ Điểm dần dần nhắm mắt lại, tựa đầu vào trên bờ vai Cao Dật, chú rất giống mẹ, đều rất ấm.
Cô bé duỗi bàn tay nhỏ bé của mình ôm lấy cổ Cao Dật, Tiểu Vũ Điểm rất thích chú, cũng giống như thích mẹ vậy. Giọng cô bé càng ngày càng nhỏ, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Cao Dật cởi áo bên ngoài, ôm lấy thân thể cô bé vào lòng, anh là một người đàn ông vạm vỡ, áo quần trên người cũng toàn cỡ lớn, vì vậy hoàn toàn có thể ôm gọn cô bé vào trong lòng mình.
"Ngủ đi, chúng ta trở về nhé."