"Để em đi làm." Hạ Nhược Tâm xoay người, không khỏi cười, vẻ mặt một lớn một nhỏ kia, lúc này trông giống nhau tới cực điểm, làm người ta thật sự muốn cười.
Cô đi vào trong phòng bếp, bên trong vô cùng sạch sẽ, mở tủ lạnh, chất đống đồ ăn, tại sao tự dưng cô lại cảm thấy, hình như mình bị lừa.
Nhìn trái nhìn phải, cô phát hiện đồ trong nhà bếp đều là đồ mới chưa dùng lần nào.
Cô dựa vào tường nghỉ một hồi, kỳ thật, mặc kệ thế nào, cô đã quyết định ở lại, cô sẽ chăm sóc nơi này, còn có, bọn họ.
Cô lấy từ trong tủ lạnh ra một ít đồ ăn, sau đó thuần thục xắt rau rửa sạch. Trong không gian truyền đến tiếng cạch cạch, vô cùng dễ nghe.
Cao Dật nhắm mắt, khóe môi cong cong, kỳ thật, đây mới là cảm giác mái ấm, cuối cùng anh cũng hiểu, vì sao nhiều năm rồi, cho dù anh ở nơi nào, cũng không có cảm giác, nhiều nhất chỉ là nơi anh ngủ, hoá ra chính là thiếu âm thanh ấy, cảm giác ấy.
"Tiểu Vũ Điểm thích nơi này không?" Anh cúi đầu hỏi Tiểu Vũ Điểm vẫn đang tròn vo đôi mắt
"Thích!" Tiểu Vũ Điểm dùng sức gật đầu, nơi này thật lớn, cũng thật xinh đẹp, bé thích lắm
"Như vậy, Tiểu Vũ Điểm về sau cùng với mẹ ở đây nhé? Nơi này về sau chính là nhà của Tiểu Vũ Điểm." Cao Dật cúi xuống, nghiêm túc nói.
Tiểu Vũ Điểm ôm chặt búp bế, nghĩ nghĩ, sau đó nói, "Vâng." giọng nói non nớt êm tai, vô cùng đáng yêu, sau đó Tiểu Vũ Điểm cúi đầu, như nhớ tới cái gì.
"Chú, giúp Tiểu Vũ Điểm cầm búp bê nha." bé dúi con búp bê vào trong ngực Cao Dật, sau đó chạy lon ton vào phòng bếp.
Cao Dật cầm con búp bê, cũng đứng dậy.
Tiểu Vũ Điểm chạy vào, ôm lấy chân Hạ Nhược Tâm, khuôn mặt nhỏ thỉnh thoảng cọ lên chân cô, trên khuôn mặt là
nụ cười ngây thơ.
"Mẹ ơi, Tiểu Vũ Điểm giúp mẹ."
Hạ Nhược Tâm cười, xoa lấy cái đầu trọc của con, lấy ra một ít đồ ăn, đặt trên mặt đất.
Tiểu Vũ Điểm hiểu chuyện ngồi xổm xuống, tay nhỏ thuần thục trích đồ ăn, nhìn dáng vẻ của bé là biết đây không phải lần đầu bé làm.
Cao Dật nhìn cảnh tượng trước mặt, bất giác thở dài một hơi, trong lòng tràn ngập chua xót, còn nhỏ như vậy mà đã đã biết giúp mẹ làm việc, đứa nhỏ này nhất định đã phải chịu nhiều khổ cực rồi.
Cao Dật ngồi xổm xuống, tay đặt trên khuôn mặt của Tiểu Vũ Điểm, "Tiểu Vũ Điểm có thể làm, nói cho chú biết, con còn biết làm cái gì?" Anh chỉ cho rằng đứa nhỏ này trời sinh đã ngoan ngoãn, nhưng nào ngờ, sự ngoan ngoãn còn vượt quá mức tưởng tượng của anh.
"Tiểu Vũ Điểm biết giúp mẹ nhận quần áo, còn giúp mẹ giặt quần áo, giúp mẹ nhặt đồ ăn, còn biết nấu mì nữa, Tiểu Vũ Điểm cái gì cũng làm được." đôi mắt bé lại cong lên, đáng yêu vô bờ.
Đúng, cái gì bé cũng làm được, chỉ là, cái gì cũng làm được, lại khiến người ta đau lòng.
Hạ Nhược Tâm hơi ngừng lại một chút, trong mắt là hơi nước nhàn nhạt, từ lúc con còn rất nhỏ đã có thể giúp cô làm việc. Dùng thân thể nho nhỏ ấy làm rất nhiều giúp cô, cô duy trì ngôi nhà này, còn Tiểu Vũ Điểm lại duy trì mẹ của bé.
"Tiểu Vũ Điểm thật ngoan." Cao Dật xoa đầu bé, đứng lên, nụ cười trên môi càng thêm dịu dàng.