Mở cửa ra, cô đã rất lâu rồi không về, vẫn luôn là ở bệnh viện, bên trong sớm đã phủ một lớp bụi dày, chậu giặt vẫn còn ở đó, chiếc giường nhỏ xíu mà họ hay ngủ vẫn ở kia, hết thảy đều có dáng vẻ như lúc hai người rời đi.
"Tiểu Vũ Điểm, ở chỗ này chờ mẹ một hồi, mẹ đi xếp đồ." cô ngồi xổm xuống nói, "Đừng động vào cái gì cả, bởi vì sẽ làm bẩn tay."
Tiểu Vũ Điểm gật đầu một cái, ngoan ngoãn đứng ở một bên, chỉ mở to mắt nhìn từng hành động của mẹ.
Hạ Nhược Tâm mở ngăn tủ, lấy ra một ít quần áo, không nhiều lắm.
Rồi cô lại lấy ra một bức tranh, phía trên là tranh cô vẽ con, từ khi bé mới sinh ra, con cô không được chụp ảnh, mà những thứ này so với ảnh chụp còn trân quý hơn.
Cao Dật nói cô không nhất thiết phải về đây nữa làm gì, chỉ là, có chút đồ vật, cô vẫn muốn tới lấy, ví dụ như những thứ này.
Thu dọn xong thì hai tay cũng cầm theo hai bịch nhỏ, cũng không nhiều, kỳ thật cô vốn muốn mang hết đi. nhưng cuối cùng lại phát hiện, chẳng thể mang nổi thứ gì.
Mấy thứ này, cùng với những thứ ở nhà Cao Dật, đúng là không cùng đẳng cấp với nhau.
"Chúng ta đi thôi." kéo tay Tiểu Vũ Điểm, mà Tiểu Vũ Điểm lại giống như không muốn rời đi, nơi này bé đã ở từ lúc mới sinh ra, bé đột nhiên nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm, nước mắt không ngừng xuống.
"Tiểu Vũ Điểm, đừng khóc." Hạ Nhược Tâm cũng đỏ hồng con mắt, kỳ thật, cô cũng luyến tiếc, nơi đã ở ba năm, cũng là có cảm tình, đây chẳng phải nơi nào, đây là nhà, là
nhà đó.
"Mẹ ơi, đừng khóc, chúng ta có nhà mới rồi mà." bé vụng về lau nước mắt cho Hạ Nhược Tâm, sau đó lại hít mũi.
"Mẹ không khóc, Tiểu Vũ Điểm cũng đừng khóc, chúng ta đã có nhà mới rồi." Cô lặp lại lời con, đứng lên, kéo tay con đi ra ngoài, hai người không ngừng đi về phía trước, từng bước một rời khỏi nơi họ đã sống ba năm, nơi này có bi có hỉ, có hỉ có ngọt, có mồ hôi của Hạ Nhược Tâm, cũng có ký ức trân quý nhất của cô, cũng có Tiểu Vũ Điểm lúc sinh ra.
Cao Dật dựa vào xe, chờ, cho đến khi nhìn thấy hai người đi về phía này, anh mới đứng thẳng lên, sự chờ đợi trong mắt như dần tan biến.
Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe như nhau của hai người, anh chợt thấy buồn cười.
Không hổ là mẹ con, khóc cũng giống nhau như đúc.
Mở cửa xe, Cao Dật ôm Tiểu Vũ Điểm vào, rồi lại quay ra hỏi Hạ Nhược Tâm, "Đã lấy đủ đồ chưa?" Anh cúi đầu cầm túi trong tay cô, mở ra, bên trong chỉ là vài bộ quần áo cũ, còn có một quyển sách gì đó, không nhiều lắm, nhưng anh cũng có thể nghĩ ra, nơi đó kỳ thật chẳng có nhiều đồ gì, mà anh cũng không quên, lúc anh đi, nơi kia đơn sơ cô cùng, giống như lời Hạ Nhược Tâm nói, họ rất nghèo.
"Đủ rồi ạ." Hạ Nhược Tâm gật đầu, Cao Dật thở dài một hơi, ngón tay nhẹ nhàng lau trán cho cô, tự nhiên, kia cũng không phải to thật, chỉ là để ra ngoài nên cô mới mang tóc giả thôi.