"Qua đây đi." Cao Dật xoay ngừoi cô lại, đi lên phía trước, Hạ Nhược Tâm nâng tay lên, ngón tay còn có vết phồng rộp, nhưng cô chỉ thấy nơi lòng bàn tay hơi lạnh lẽo, cũng không đau.
Cô đi theo vào, bên trong còn để mấy mâm đồ ăn, tủ lạnh trước nay luôn đầu ắp, cái gì cũng chẳng thiếu, anh muốn ăn món gì cô cũng nấu được.
Cao Dật giống như một người đàn ông tốt, anh bê một cái mâm ra, Hạ Nhược Tâm đi theo phía sau, cuối cùng, tay cô chỉ có thể bưng một cái mâm.
Người đàn ông này có khi thật sự quá bá đạo.
"Hạ Nhược Tâm, em cứ để đó đi, tay em đã yếu thế rồi, nếu bị thương thì bọn anh ăn cái gì?" Anh cảnh cáo nói, làm Hạ Nhược Tâm đành phải từ bỏ.
Rất nhanh đồ ăn đã được xếp lên bàn, vô cùng phong phú, làm cho Cao Dật vốn chỉ toàn ăn cơm tiệm thấy vô cùng vừa lòng, anh cũng chẳng nhớ đã bao lâu rồi anh chưa được ăn cơm nhà làm.
"Lại đây, Tiểu Vũ Điểm." anh vẫy tay với Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm bỏ búp bê xuống, lảo đạo chạy tới trước mặt Cao Dật, còn may, nhà anh có trải thảm, cũng không làm chân bị lạnh.
Anh ôm Tiểu Vũ Điểm vào lòng, hiện tại đây đã trở thành quyền lợi của anh, anh thương Tiểu Vũ Điểm quả thực có khi còn nhiều hơn Hạ Nhược Tâm thương bé, Hạ Nhược Tâm cảm thấy chua xót, nếu Cao Dật làm cha, như vậy con của anh nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Mà con gái cô, lại không may mắn như vậy.
Cô cúi đầu, vùi đầu vào ăn cơm, Cao Dật trước cho Tiểu Vũ Điểm ăn no rồi, người bé vốn nhỏ, ăn cũng ít, cho nên rất dễ dàng ăn no, hơn nữa, mỗi ngày còn được uống sữa bò, cho nên, hiện tại mập lên rất nhiều, ngay cả tóc cũng mọc ra một ít rồi.
Cao Dật lại bón cho bé một thìa canh, Tiểu Vũ Điểm lắc đầu, "Tiểu Vũ Điểm no no rồi" tay bé đặt trên bụng, để Cao Dật nhìn cái bụng của bé, hơi phình phình, quả nhiên là rất no rồi.
Lúc này anh mới thả bé xuống, mà Tiểu Vũ Điểm lại bò lên sô pha, tiếp tục chơi búp bê, Hạ Nhược Tâm vẫn cứ vùi đầu ăn, chẳng gắp tí thức ăn nào.
"Nhược Tâm, có ai từng nói em rất lãng phí chưa?"
Cao Dật nói, như đang cười cô, đương nhiên, cũng không có bỏ qua sự ảm đạm trong mắt cô ban nãy, kỳ thật chỉ cần cô đồng ý, lúc nào
anh cũng có thể làm ba của Tiểu Vũ Điểm. Anh thích Tiểu Vũ Điểm, cũng thích cô, tuy không biết cái thích của anh là như nào, sâu bao nhiêu, nhưng, nhưng anh thật sự muốn sống cùng cô.
Kỳ thật, cảm giác như vậy rất tốt.
Hạ Nhược Tâm bỗng nhiên ngẩng đầu, ý cười trên môi Cao Dật càng thêm rõ.
"Không phải em định để anh ăn sạch đống này đó chứ, em nghĩ đang nuôi heo đó à?" Cao Dật không ngừng gắp thức ăn cho cô, kỳ thật, nếu ăn hết những thứ này, có khi anh cũng thành heo luôn.
"Không có, không có." Hạ Nhược Tâm vội vàng xua tay, cô chỉ, chỉ đang suy nghĩ mà thôi.
"Ăn đi, không ăn sẽ nguội mất." Cao Dật không nói nữa, bằng không, một lúc nữa cô lại luống cuống chân tay đến cầm đũa cũng không nổi.
"Vâng." Hạ Nhược Tâm gật đầu, nếu không ăn thật sự rất lãng phí, cô và con trước kia muốn ăn còn không có, cho nên nhất định không thể lãng phí
Cô cúi đầu, cũng không hạ đũa thế nào, đồ ăn trên bát đã chất thành một ngọn núi nhỏ rồi.
Có mà Cao Dật đang nuôi heo mới đúng.
Xem đi, gần đây cô béo lên nhiều lắm rồi, Tiểu Vũ Điểm cũng tròn vo, không còn mặc vừa quần áo cũ nữa rồi.
"Nhược Tâm, Tiểu Vũ Điểm ba tuổi rồi đúng không?" Cao Dật buông đũa xuống, hỏi.
"Ừ, nó ba tuổi rồi, không đúng, hiện tại hẳn là ba tuổi 2 tháng." Hạ Nhược Tâm nói.
"À, ba tuổi." Cao Dật xoa cằm, "Nhược Tâm, anh định để Tiểu Vũ Điểm đi học, Tiểu Vũ Điểm rất thông minh, có lẽ em đã sinh ra một thiên tài nói không chừng."
Anh từng kiểm tra Tiểu Vũ Điểm rồi, phát hiện đứa nhỏ này trí nhớ cực kỳ tốt, rất nhanh đã nhận được mặt chữ, phỏng chừng IQ cao, cho nên, cần phải giáo dục cẩn thận mới được.
"Đi học?" Hạ Nhược Tâm hơi khựng lại, sau đó buông đũa xuống, hơi xoa lên đầu, tóc cô vừa mọc ra được một chút, cũng không đẹp đẽ gì để xem, nhưng vì Cao Dật thấy nhiều thành quen, cho nên, cũng không có gì kỳ quái.
Chỉ là, người khác thì sao.