"Vậy là tốt rồi." lúc này Cao Dật mới yên tâm, mà ý cười chân thật trên mặt Hạ Nhược Tâm, làm anh tin tưởng, cô cũng không hề miễn cưỡng, mới có cảm giác như chính mình làm đúng rồi, anh không muốn làm cho cô lo lắng quá mức, chỉ muốn giúp cho cuộc sống của cô trôi qua được nhẹ nhàng hơn một ít.
"Sau đây chúng tôi đã sắp xếp một trò chơi cho các bậc phụ huynh, yêu cầu cả cha và mẹ cùng chơi, đề nghị các gia đình đều bắt đầu chuẩn bị một chút, dẫn theo tiểu bảo bối của các vị cùng lại đây nào."
Cô giáo nói xong, trước không nói đến cha mẹ, nhưng hiển nhiên là trẻ con càng thêm vui vẻ.
"Nhược Tâm, chúng ta cùng nhau nỗ lực, trở thành tấm gương tốt cho Tiểu Vũ Điểm." Cao Dật nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm.
"Được, em sẽ cố." Hạ Nhược Tâm không muốn làm cho con gái mất mặt, mà con gái cô thì đang mở to đôi mắt tròn lấp lánh, đủ để cô biết, mặc kệ như thế nào, cô nhất định phải vì con mà biểu hiện thật tốt.
Chỉ là, hoạt động của phụ huynh như vậy, đối với hai người không phải vợ chồng như bọn họ, hiển nhiên là có hơi quá mức khó xử, bởi vì, luôn luôn có những cử chỉ quá mức thân mật, luôn khiến cho Hạ Nhược Tâm có cảm giác mất tự nhiên, trên khuôn mặt càng ngày càng hồng.
Cao Dật thì lại là tự nhiên hơn cô nhiều, thân thể anh vô cùng linh hoạt, hết thảy đều làm vô cùng tốt.
"Cha......" Tiểu Vũ Điểm quả thật đã gọi cha đến mức nghiện, lập tức chạy tới ôm lấy hai chân Cao Dật, Cao Dật ôm Tiểu Vũ Điểm vào trong lòng ngực, sau đó lại buông một tay ra, ôm Hạ Nhược Tâm vào lòng ngực mình.
"Nhược Tâm, chúng ta đã giành giải nhất rồi."
Hạ Nhược Tâm cũng không hề ngăn cản động tác của anh, thật sự cảm thấy trong lòng có một loại cảm giác cực kỳ hạnh phúc, khiến cho nụ cười trên mặt cô càng thêm rạng rỡ.
Người một nhà như vậy, thật khiến cho không ít người hâm mộ, con gái đáng yêu, người vợ xinh đẹp, còn có một
ông bố phá lệ đẹp tai lại ôn nhu nữa.
Tiểu Vũ Điểm chính là người vui mừng nhất, cánh tay nhỏ của cô bé ôm lấy cổ Cao Dật, cô có một người cha, cho dù chỉ có một ngày, cũng là có.
Trong bệnh viện, Cao Dật cởi áo bác sĩ ra, cầm lấy quần áo của mình treo ở một bên mặc vào.
"Làm sao vậy, tan tầm sớm như này, định đi gặp bạn gái sao?" Vừa đúng lúc đồng nghiệp của anh đi tới, như vậy mới chợt nghĩ ra, hóa ra vị bác sĩ giỏi giang này, mỗi ngày anh đều tan làm đúng giờ, trước nay chưa từng có bất kỳ hoạt động đặc biệt gì, bọn họ rủ đi ăn cơm cũng không đi, thần bí muốn chết.
"Tôi đi đón con gái." Khóe môi Cao Dật nhẹ cong lên, mà đồng nghiệp của anh, nụ cười trên mặt trở nên cứng ngắc, con gái, không thể nào, anh đã có con gái rồi.
"Còn vấn đề gì sao?" Cao Dật quay đầu lại, hỏi vị đồng nghiệp vẫn còn đang đứng tại chỗ kia, anh phải đứng ở chỗ này bao lâu nữa đây, anh còn đang muốn đi làm, nếu không Tiểu Vũ Điểm sẽ phải đợi sốt ruột đấy.
"A, không có việc gì, không có việc gì." anh đồng nghiệp vội vàng xua tay, vội đi ra ngoài, mà bước chân của anh trở nên hỗn độn, hiển nhiên là không có cách nào tiêu hóa được tin tức vừa rồi. Người đàn ông này vào bệnh viện làm việc cũng chưa lâu, nhưng là, học vị của anh lại vô cùng cao, y thuật cũng có quan hệ trực tiếp với học vị của anh, bề ngoài càng không có bất kỳ điều gì có thể chê trách.
Ở trong bệnh viện này, trong lòng không ít nữ bác sĩ, nữ hộ sĩ coi anh là bạch mã vương tử, giờ vương tử đã không còn nữa rồi, bởi vì người ta có cả con gái rồi này.