Sở Luật nhìn nhìn đồng hồ treo tường, "Ừ, thời gian cũng không còn sớm nữa." mở di động của mình, trên màn hình đã có vài cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều là từ một người gọi tới, đây là số máy cá nhân của anh, ngoại trừ người bên ngoài kia, căn bản là không có mấy người biết.
"Đi thôi." anh cầm lấy quần áo ở một bên rồi đứng lên, đi ra ngoài, anh không định trở về, nhưng, cuối cùng vẫn phải trở về, anh không hề quên, trong nhà còn có trách nhiệm của anh, còn có người vợ chờ anh.
Không biết từ khi nào, đối anh mà nói, đã có thể dùng từ trách nhiệm để nói tới Lý Mạn Ny, hiện tại anh chỉ muốn cô sớm có một em bé, như vậy, có phải anh sẽ có thể cảm thấy nhẹ nhàng một chút hay không, có phải sẽ có thể không bị áp lực như vậy hay không.
Sở Luật anh, thế nhưng lại có một ngày trở thành một công cụ để sinh con, ngẫm lại đúng là đủ châm chọc.
Đỗ Tĩnh Đường chống một tay dưới cằm, trong mắt hơi hơi mang theo một ít suy tư, dường như anh họ của anh đã thay đổi rồi, biến càng thêm trầm mặc hơn trước kia, dường như anh rất mệt mỏi, mà anh thấy được Sở Luật vừa mặc quần áo, lại vừa theo thói quen làm động tác nhéo ấn đường.
Sở Luật lái xe, lúc mở cửa xe ra, xe lại đã dừng trước cổng một bệnh viện, anh ngây ngốc nhìn cổng bệnh viện, cuối cùng chỉ là mấp máy môi mỏng, lại một lần nữa lái xe đi, đã không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa rồi.
Về tới Sở gia, Lý Mạn Ny săn sóc cầm cặp tài liệu trong tay anh, mà Sở Luật cũng là đứng nhìn người vợ hoàn mỹ của mình, đột nhiên, lại có cảm giác thật sự thiếu đi cái gì.
Cuộc sống của bọn họ trôi qua từng ngày từng ngày, cũng không có quá nhiều tình cảm mãnh liệt, anh vẫn cưng chiều cô như cũ, cô muốn cái gì anh sẽ cho cô cái đó, cô muốn một đứa bé
nữa, anh cũng có thể cho cô một đứa bé nữa, tất cả đều như là trách nhiệm của anh.
Ban đêm, một phòng tràn ngập không khí ôn hòa, khi tất cả mọi thanh âm đã dừng lại, Sở Luật mới xoay người rời khỏi thân thể của Lý Mạn Ny, mà Lý Mạn Ny mới vừa thỏa mãn dựa vào trong lòng ngực anh, "Luật, anh nói lần này chúng ta sẽ có đứa bé không?" Tay cô đặt ở trên bụng của mình, hẳn là sắp có rồi đi, bọn họ nỗ lực tạo người như vậy, không có khả năng lại không có.
"Sẽ có." Sở Luật vòng tay ôm lấy bả vai trần trụi trắng nõn của Lý Mạn Ny, ánh mắt lại có chút u ám, bọn họ làm mấy chuyện trên giường như này, từ trước tới nay đều là như thế, thân thể anh không hề thấy thỏa mãn, trong lòng lại càng không có, luôn là cảm giác thiếu thốn quá nhiều, thiếu đi cái mà anh muốn nhất, mà anh cũng tự hiểu rõ, trước đây anh đã có được, thật sự đã được trải qua.
Chỉ là, hiện tại lại thất lạc mất rồi.
Đến nỗi đứa bé, anh cũng muốn, chỉ cần có đứa bé, loại cảm xúc sai lệch này, có lẽ phải kết thúc thôi.
"Ngủ đi." Sở Luật ôm Lý Mạn Ny vào trong lòng ngực, nhắm hai mắt lại, mãi đến một lúc lâu sau, người phụ nữ trong lòng ngực đã ngủ rồi, nhưng anh vẫn không hề có nửa phần buồn ngủ.
Trong lúc cúi đầu, dưới ánh sáng mờ ảo của đèn ngủ đầu giường, anh nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp của người phụ nữ trong lòng ngực, dường như lại thấy được một khuôn mặt khác, một gương mặt đã từng hạnh phúc nằm trong lòng ngực của anh, lại bị anh tàn nhẫn giết chết.
Anh lắc đầu, sao anh lại nghĩ tới người phụ nữ kia, người phụ nữ kia không đáng, vĩnh viễn không đáng.