Sở Luật bưng tách cà phê mà Lý Mạn Ni đặt trên bàn, uốg một ngụm.
"Thế nào, lần này tốt hơn chưa?" Lý Mạn Ni cười hỏi, nhưng mà, trong mắt cô lại có chút phức tạp, cô đã đổi loại cà phê đắng hơn, không biết anh có phát hiện hay không.
"Ừ, được rồi." Sở Luật cầm tách cà phê, không nói gì thêm, thật ra, mùi vị vẫn giống như trước, tuy rằng đắng hơn, nhưng lại không có mùi vị mà anh muốn, cảm giác cay đắng lúc trước, anh đã quen rồi, cho nên lần này cũng không cảm thấy tách cà phê này đắng.
"Hôm nay muốn ăn cơm ở đâu?" Sở Luật nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, nếu là lúc trước thì anh còn phải làm việc, nhưng mà bây giờ Lý Mạn Ni đã không giống như lúc trước nữa rồi, dù sao thì cô cũng vừa mới sẩy thai, không thể bị đói.
"Ở đâu cũng được, anh nói sao thì em nghe vậy, hôm nay nghe lời anh." Lý Mạn Ni có chút thất thần, thật ra, cô ăn không vô, nhưng mà cô không muốn làm cho Sở Luật nghi ngờ, cho nên cô chỉ có thể kiên trì ăn.
"Mạn Ny, chúng ta là vợ chồng, nếu có chuyện gì, em có thể nói cho anh biết." Đột nhiên Sở Luật lên tiếng, đôi mắt trầm tĩnh nhìn về phía cô, anh không phải người mù, cũng không phải là không có cảm giác, gần đây đúng là Lý Mạn Ni có hơi khác thường.
"Không có, chỉ là em quá mệt thôi." Lý Mạn Ni vội vàng phủ nhận, trong lòng cũng nặng nề hơn, gần đây
cô không cố gắng giả vờ, cho nên đã bị Sở Luật phát hiện, sao cô lại quên chứ, Sở Luật là người đàn ông thông minh đến cỡ nào, anh có sức quan sát rất đáng sợ, sau này cô phải cẩn thận hơn mới được.
Sở Luật đặt tách cà phê lên bàn, đương nhiên là một lát nữa sẽ có người đến dọn, anh cầm áo khoác của mình rồi đi tới bên cạnh Lý Mạn Ni, tay vòng qua vai cô theo thói quen, "Đi thôi, anh dẫn em đi ăn."
"Dạ." Lý Mạn Ni khẽ gật đầu, sau đó đi theo anh ra ngoài, mà tất cả nhân viên trong công ty đều hâm mộ Lý Mạn Ni, đúng là người phụ nữ hạnh phúc mà, tổng tài đối xử tốt với cô ấy quá.
Bên trong đại sảnh nhà hàng cơm Tây, hôm nay không có nhiều người cho lắm, đúng lúc tạo cho bọn họ khung cảnh ăn cơm tĩnh lặng.
"Sao vậy, không ngon sao?" Sở Luật buông dao nĩa, hỏi người đang ngồi đối diện, hôm nay Lý Mạn Ni ăn rất chậm, anh nhớ cô rất thích bò bít tết ở đây, cho nên mới cố ý dẫn cô tới, nhưng mà, nhìn dáng vẻ này của cô, ăn cơm mà lại đau khổ giống như đang uống thuốc vậy.
"A, không sao, ngon lắm, nhưng mà lâu rồi không đến ăn, cho nên em đã quên mất mùi vị rồi." Lý Mạn Ni ngẩng đầu lên, cười với Sở Luật, cho dù giả vờ đến cỡ nào thì nụ cười cũng có chút miễn cưỡng.