"Khi đó, em mới có 4 tuổi, em và con gái nhà họ Hạ đều có cùng ngày sinh nhật, chẳng qua trong mắt bọn họ chỉ có một mình Hạ Dĩ Hiên mà quên mất em, ngày hôm đó, em đã gặp một bé trai, cậu ta đã đưa cho em một tấm bùa hộ mệnh..."
Cô nói rất chậm, nói kỹ càng về cuộc sống của cô ở nhà họ Hạ, không có mấy sự oán trách hay thống khổ, vì mọi chuyện đều đã qua rồi.
Cô nói đến việc Hạ Dĩ Hiên chết, nói đến cuộc hôn nhân trả thù, nói đến Sở Luật giả tình giả nghĩa, cuối cùng nói tới hoàn cảnh cô sinh hạ Tiểu Vũ Điểm, một mình nuôi con, sau đó sống cuộc sống kham khổ.
"Tiểu Vũ Điểm bị bệnh, bệnh rất nặng, em cần tiền, cần rất nhiều tiền, em biết đó là căn bệnh không thể coi thường, con không phải là em để có thể đi bán máu lấy tiền, kể cả khi em có bán sạch máu của mình cũng không thể kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy."
Hạ Nhược Tâm tiếp tục nó, thỉnh thoảng có vài giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay cô.
"Em đi tìm mẹ em, bà nói Tiểu Vũ Điểm của em là đồ con hoang, chết là đáng đời, bà không muốn cứu em, cũng không muốn cứu con gái em, em đã đi tìm Sở Luật, vợ của anh ta lại dùng mọi cách ngăn cản em."
"Em biết, bọn họ không muốn Tiểu Vũ Điểm của em sống sốt, bọn họ đều nói con là đồ con hoang, nhưng con không phải như vậy, con là bảo bối của em, là con gái em. Cho nên, cuối cùng em chỉ có thể bán mình, ở đó em đã gặp Trầm Vi, em bắt đầu phải tiếp rượu, cho dù người ta có bắt nạt coi thường em, em chỉ có thể nhẫn nhịn, bởi không ai có thể giúp em, không ai có thể cứu Tiểu Vũ Điểm, em phải cứu con, nhất định phải cứu con."
"Sau đó em biết được Sở Luật có tủy tương thích với Tiểu Vũ Điểm, lúc đó em thực sự cảm
thấy mình như được sống lại, em có thể chịu đựng bị anh ta làm nhục, bị anh ta coi thường, anh ta có thể gọi em là con điếm, có thể không ai coi em là con người, chỉ cần anh ta có thể cứu Tiểu Vũ Điểm, em sẽ làm tất cả."
"Chẳng qua anh ta không hề muốn, bởi vì vợ của anh ta có thai, cô ta không muốn để cho anh ta đi cứu con em, em đi tìm cô ta, cầu xin cô ta nhưng cô ta chỉ nói anh ta hận em, cho nên đến cả con gái em anh ta cũng hận, nếu con thực sự là con ruột của anh ta, nếu con không chết anh ta sẽ bóp chết con."
"Khi đó, em đã vô cùng tuyệt vọng, em cứ ngỡ Tiểu Vũ Điểm của em sẽ chết, cứ ngỡ con sẽ chết.." cô gắng nín khóc, Cao Dật dịu dàng giúp cô lau nước mắt, cô chỉ cảm thấy mi mắt nặng trĩu không mở ra được.
"Anh biết không?" mắt cô đang khóc nhưng miệng lại mỉm cười, "Nếu như không có anh, có lẽ em và Tiểu Vũ Điểm đã không còn tồn tại trên đời, cũng sẽ không có ai biết đến mẹ con em, nói không chừng, ngay cả người nhặt xác cho em cũng không có."
"Anh biết, anh biết." Đôi mắt Cao Dật vằn đỏ, anh cho rằng cô cuộc sống cô không hề dễ dàng, chỉ là không ngờ cuộc sống của cô còn thê thảm hơn cả tưởng tượng của anh, một mình sinh ra Tiểu Vũ Điểm, là bác sĩ, anh biết việc này nguy hiểm và đầy đau đớn đến mức nào.
"Nhược Tâm, không sao, không sao đâu." Anh ôm chặt người phụ nữ đã chịu đựng sự đau khổ tột cùng này vào lòng, trước kia muốn biết chuyện của cô, nhưng nghe xong anh lại thấy hối hận biết bao, bởi để cô nói ra không khác gì bắt cô phải sống lại quá khứ mà cô không muốn đối mặt, anh biết so với lời nói, hiện thực cô phải trải qua còn khắc nghiệt, đáng thương và thiệt thòi hơn rất nhiều.