"Vậy thì tốt." lúc này Hạ Nhược Tâm mới yên tâm, mua đắt không bằng mua đúng đồ, mua đúng đồ không bằng có được tấm lòng, đương nhiên cái này cũng không tính là có được lợi lộc gì.
"Để anh mặc thử." Cao Dật đứng lên, lập tức cởi nút áo của mình, Hạ Nhược Tâm há hốc miệng, vội vàng quay mặt đi, cái này gọi là hoàn cảnh tế nhị không được nhìn.
"Haha.." Cao Dật bật cười, vào phòng thay áo, anh biết nếu cứ cởi thẳng ra ở đây, cô sẽ còn ngượng chín cả mặt, đã làm mẹ rồi da mặt vẫn mỏng như vậy, đáng yêu y như con gái cô.
Anh vào phòng mặc thử áo sơ mi mới, thật sự vừa vặn, không thừa không thiếu một phân.
Anh ra ngooài dựa lưng vào cửa,"Em đừng lo lắng, anh mặc rất vừa." dáng vẻ thản nhiên vô cùng mê người, người đàn ông này nếu bằng lòng, anh sẽ vĩnh viễn mang lại cho cô cảm giác thoải mái như gió xuân ấm áp, không có bất kỳ sự áp lực nào.
Anh đi tới trước Hạ Nhược Tâm, cúi đầu nhìn chiếc áo, rồi nhìn thẳng vào cô, "Nhược Tâm, đã rất lâu rồi không có ai mua quần áo cho anh, anh thực sự rất vui." Anh vuốt ve gương mặt cô, "Mua quần áo cho anh cả đời này có được không? Em mua, anh sẽ chi trả." Anh cười, có vẻ nửa đùa nửa thật, nhưng hoàn toàn có thể nhận ra được sự nghiêm túc trong đó.
Hạ Nhược Tâm sửng sốt, không biết nên trả lời thế nào.
Thời gian cả đời rất dài, cô không chắc mình có thể làm được hay không.
"Đừng lo lắng, anh sẽ không ép em, anh sẽ cho em thời gian." Trong mắt Cao Dật không khỏi có chút mất
mát, nhưng vẫn không quên nở nụ cười, anh cho cô thời gian suy nghĩ, bao lâu cũng được.
Anh tin, cô sẽ không để anh đợi quá lâu.
Cô đã chịu nói với anh tất cả, cũng có nghĩa cô đã chấp nhận tin tưởng anh, đây chính là bước ngoặt đầu tiên.
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng gật đầu, sau đó cô nhận ra anh bỏ quên một nút áo chưa cài, cô chủ động giúp anh cài lại, Cao Dật cũng vô cùng phối hợp cúi người xuống, ánh nhìn vẫn luôn ấm áp như mặt trời.
Trên bàn ăn, Tống Uyển thỉnh thoảng vẫn quan sát con trai mình và Lý Mạn Ny, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, mặc dù con trai vẫn là dáng vẻ lãnh đạm, nhưng hình như so với trước còn trầm mặc hơn nhiều.
Mà Lý Mạn Ny có vẻ không cảm thấy ngon miệng, bát cơm một miếng cũng chưa ăn.
"Ba, mẹ, con đi làm." Sở Luật đặt bát xuống, đứng lên, nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian không còn sớm nữa, nếu không phải đột nhiên ba mẹ đến, có lẽ anh đã đi sớm hơn rồi.
"A Luật, chờ một chút, mẹ có chuyện muốn nói với con." Tống Uyển vội vàng đứng lên, kéo tay con trai sang một bên, nhẹ giọng hỏi,"A Luật, có phải con và Mạn Ny cãi nhau không?" Con trai mình bà còn không hiểu hay sao, nhìn bên ngooài thì có vẻ bình tĩnh, nhưng sự phức tạp trong ánh nhìn của cả hai đều nói lên rằng, giữa hai đứa thực sự có điều gì đó không đúng.