Cho dù Sở Luật phát hiện anh ấy không yêu cô, nhưng cô cũng sẽ là Sở thiếu phu nhân, vợ của Sở Luật, như vậy không phải cũng rất tốt sao? Chỉ là, cô cũng không biết, đứa bé này, là con của anh, hay là của người đàn ông đó.
Nhớ tới người đàn ông kia, cô dùng sức ôm chặt thân thể của mình, chỉ là cảm giác có một trận gió lạnh từ chân thổi lên, lạnh đến tận xương tủy.
Nâng tay, cô vuốt ve sợi tóc trên vai, trên gương mặt ôn nhu đầy nét lạnh lẽo.
Có lẽ ngày mai mưa cũng sẽ không ngừng, thậm chí có lẽ còn to hơn.
Cao Dật đem xe dừng lại, anh bả vai của Hạ Nhược Tâm, để cô ngồi trên xe, "Không có việc gì, em ngồi ở trong xe đi, một mình anh đi được rồi." anh không khỏi phân trần đóng cửa xe lại, sau đó đem dù bật ra, cũng chỉ có một đoạn đường ngắn mà thôi, anh đã thấy được cô nhóc ở kia rồi.
Anh buông xuống dù, vươn tay ôm lấy Tiểu Vũ Điểm từ tay cô giáo, anh gật đầu chào cô giáo, mà cô giáo không biết vì sao lại không dám nhìn anh, thậm chí là không thèm nói một lời, cúi đầu, Cao Dật cảm thấy có chút kì lạ, Tiểu Vũ Điểm trong lòng ngực rất ngoan, không lẽ hôm nay đứa nhỏ này đã xảy ra chuyện gì.
"Hôm nay con bé có gây chuyện gì sao?" Cao Dật hỏi cô giáo, anh một tay cầm ô, canh ngay đầu Tiểu Vũ Điểm, sợ mưa sẽ tạt trúng bé.
"A, không có, không có, bé hôm nay rất ngoan." cô giáo vội vàng phẩy tay, chỉ là trong lòng chột dạ cực kỳ. Đúng vậy, đứa bé rất ngoan, nhưng lại bị người khác khi dễ.
"Ba, con muốn về nhà." Tiểu Vũ Điểm vươn tay ôm cổ của Cao Dật, thanh âm mềm mại của trẻ con chen lẫn ít tiếng nấc, đây cũng là câu nói đầu tiên của bé cả chiều nay, tay bé rất đau, bé chỉ muốn nhìn thấy mẹ, chỉ cần ba. Cũng chỉ muốn về nhà.
"Được, ba đưa
con về nhà." Cao Dật bế Tiểu Vũ Điểm lên, đi về phía xe của mình, cô giáo thỉnh thoảng lại vặn vẹo tay, trời lạnh như thế nhưng trên trán cô toát đầy mồ hôi.
Mỗi đứa trẻ đều là cục cưng trong mắt bố mẹ, nếu bị khi dễ, đương nhiên không thể để yên, đặc biệt là người đàn ông này, cũng không giống một người bình thường, nếu thật sự nói cho anh biết, hôm nay có người khi dễ con gái của anh, anh còn không phá nát trường học của bọn họ.
May mắn, anh không biết, may mắn, Tiểu Vũ Điểm cái gì cũng không nói.
Cao Dật đem Tiểu Vũ Điểm ôm vào trong xe, Tiểu Vũ Điểm nhìn thấy Hạ Nhược Tâm, đôi mắt đột nhiên đỏ lên.
"Mẹ..." Bé mở hai bàn tay của mình ra, để Hạ Nhược Tâm đem bé ôm vào trong lòng ngực.
Bé ôm Hạ Nhược Tâm, hai bàn tay vẫn nắm chặt, thỉnh thoảng hai hàng mi khẽ chớp.
"Làm sao vậy?" Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng vỗ về mái tóc mới mọc của con gái, cực mềm, nhưng mà lại là có chút thưa thớt, không có dày đặc như trước.
Tiểu Vũ Điểm nâng lên khuôn mặt nhỏ, sau đó lắc đầu, "Tiểu Vũ Điểm chỉ là nhớ mẹ thôi à." cô nhỏ giọng nói, tay nhỏ buông, bất quá đôi mắt vẫn cứ hồng hồng.
"A, tiểu nha đầu, con không nhớ ba hay sao?" Cao Dật đưa ra bàn tay, nhéo gương mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, anh đột nhiên cảm thấy có chút ghen tị rồi.
"Tiểu Vũ Điểm cũng rất nhớ ba á" Tiểu Vũ Điểm ngồi trên đùi Hạ Nhược Tâm, thỉnh thoảng lúc lắc hai chân, bé rất rất rất nhớ ba mẹ.
Coi như không uổng công ba thường con như vậy, chỉ là, đột nhiên, Cao Dật nhìn thấy lòng bàn tay sưng đỏ của Tiểu Vũ Điểm, trên mặt có một ít ngưng trọng. Anh quay đầu, tập trung lái xe.