Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 456


trước sau

Trên thế giới này luôn có một số người mà bạn không hề muốn gặp nhưng lại gặp phải, còn người bạn muốn gặp thì lại không thể nào gặp được.

Sở Luật cẩn thận đỡ Lý Mạn Ni, bác sĩ nói, đứa bé trong bụng Lý Mạn Ni có chút không ổn định, cho nên, yêu cầu bọn họ phải chú ý một chút, chỉ là, anh không nghĩ tới, có thể gặp được cô, và anh ta nữa.

Hạ Nhược Tâm, còn có người đàn ông đi bên cạnh cô, sắc mặt cô không tồi, thoạt nhìn có vẻ bây giờ cô sống rất tốt, tầm mắt anh nhìn vào đôi tay đan chặt của họ, đột nhiên, mắt anh tựa như bị kim đâm qua vậy, loại đau đớn này, rất khó nhịn.

Lý Mạn Ni mấp máy môi, trên mặt có chút không vui, nhưng lúc nhìn thấy người đàn ông bên người Hạ Nhược Tâm, khóe môi lại nhàn nhạt dương lên, thì ra, bên người cô ta cũng đã có một người đàn ông khác rồi, như vậy thì tốt, đã có người đàn ông khác, như vậy, sẽ không đến giành chồng với cô nữa.

Cao Dật lại một lần nắm chặt Hạ Nhược Tâm tay, bốn người, lướt qua nhau, hai cặp nam nữ, đều có con đường riêng mà họ phải đi, dù khó khăn, hay dễ dàng, họ cũng phải tự mình bước tiếp.

Sở Luật nắm chặt nắm tay, tâm trạng anh vô cùng phức tạp, khẽ đỡ Lý Mạn Ni, cuối cùng anh thở dài, bước đi.

Hạ Nhược Tâm cúi đầu, trong thoáng chốc nhìn thấy hai người kia, cô cảm thấy có một trận gió lạnh thổi qua người mình, lạnh đến buốt cả tâm.

"Nhược Tâm..." Cao Dật lo lắng hỏi. Không phải là có chuyện gì rồi chứ?

"Không có gì, anh yên tâm, rất nhanh thôi, em sẽ quên được anh ta." Hạ Nhược Tâm khẽ lộ ra nụ cười yếu ớt, cho dù, cô thực sự rất nổ lực, chỉ là, làm sao có thể dễ dàng quên đi như vậy, cô dùng bốn năm để cố quên anh, nhưng sự thật thì thế
nào?

Dù số lần cô bị tổn thương nhiều gấp bội lần cô hạnh phúc, nhưng cô vẫn không thể nào quên được.

Cao Dật dừng bước chân, tay đặt lên bả vai cô, "Được rồi, không cần nghĩ nhiều, không cần cưỡng chế bản thân, như vậy em sẽ rất khổ sở, cứ thuận theo tự nhiên thôi. Không có ai bắt em phải quên đi cả, mặc kệ là quá khứ đã có chuyện gì xảy ra, nhưng đó cũng là chuyện mà trong nhân sinh của em không thể thiếu."

Hạ Nhược Tâm cảm thấy trên vai thật ấm áp, giống như có một dòng nước ấm, nhè nhẹ chảy qua tâm hồn cô, nhẹ nhàng mà không hề áp lực.

"Được, em sẽ cố gắng." cô gật đầu một cái, Cao Dật khẽ nắm chặt tay, đem cô ôm vào lòng, "Nhược Tâm, anh sẽ luôn ở bên cạnh em." Anh nhẹ nhàng vỗ về mái tóc của Hạ Nhược Tâm, ánh sáng trong mắt chậm rãi tối sầm đi một chút.

"Đi thôi, chúng ta đi vào, không phải sợ, không có việc gì đâu." anh áp tay lên mặt Hạ Nhược Tâm, an ủi cô.

"Ừm, em không sợ." trong lòng Hạ Nhược Tâm biết đây chỉ là một bài kiểm tra nho nhỏ, chụp X- quang này đó, đương nhiên sẽ không đau.

Lần thứ hai kéo tay cô, Cao Dật quay đầu lại, thấy được ven tường không xa, tầm mắt của người đàn ông kia vẫn không rời bọn họ.

Cửa đóng lại, tầm mắt hai người bị ngăn cách, Sở Luật đứng tại chỗ, thẳng đến khi bọn họ đi vào, đây là khoa chỉnh hình, cô hẳn là đến khám bệnh cho cánh tay đi, thần sắc anh u ám nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, khóe môi mím chặt, sau đó anh cúi đầu nhìn tay mình, chính đôi tay này, đã bẽ gãy tay trái của cô...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện