"Luật, em..." Lý Mạn Ni còn muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy sườn mặt lạnh lùng của Sở Luật đã biến sắc, cô liền không dám nói thêm gì nữa.
Trong phòng Tổng giám đốc tập đoàn Sở Thị, đôi mắt Đỗ Tình Đường mở cực to, "Không thể nào, anh họ, sao anh lại quyết định như vậy, sao anh có thể?" Ngón tay anh run rẩy chỉ vào tờ đơn trên bàn, anh họ lại có thể đem một nữa tài sản của Sở thị cho cô ta.
Ông trời ạ, rốt cuộc là anh ấy có biết tập đoán Sở thị lớn đến mức nào không, có bao nhiêu công ty con, có bao nhiêu tài sản, nếu Hạ Nhược Tâm thật sự có hết tất cả thì cô ta chỉ cần thêm một chút tâm cơ là có thể chiếm lấy nữa bầu trời Sở thị rồi.
Mà cho dù có cho, thì cũng phải cho Lý Mạn Ni mới đúng?
Sao anh ấy lại cho Hạ Nhược Tâm, không phải anh họ hận Hạ Nhược Tâm nhất sao? Không phải luôn mong cho cô ta chết không có chổ chôn sao?
"Hạ Dĩ Hiên còn sống." Sở Luật cất tờ giấy di chúc phân chia tài sản đi, anh không có thứ gì khác có thể cho cô, đây là điều duy nhất mà anh có thể làm, cũng là thứ mà anh vốn nợ cô.
"Anh nói cái gì?" Đỗ Tình Đường lập tức kinh ngạc, tai anh không có nghe nhầm đúng không, anh họ nói gì đó, hạ Dĩ Hiên vốn được cho là bị Hạ Nhược Tâm giết chết, thế nhưng bây giờ vẫn còn sống, đây đúng là chuyện cười lớn nhất àm ngày hôm nay anh nghe được đó.
"Đúng vậy, cô ta không có chết, cô ta chỉ giả vờ khiến cho mọi người nghĩ là cô ta đã chết rồi, sau đó tìm vài người đàn ông để thử nghiệm đâu là tình yêu đích thực."
"Đàn ông, vài người đàn ông?" Khóe mắt Đỗ Tình Đường bỗng nhiên giật giật, ý của anh họ là...cô ta chỉ giả vờ chết, là để thể hiện rằng cô ta không yêu anh họ của anh, hay nói cách khác, một người đàn ông không thể làm thỏa mãn cô ta, nhu cầu của cô
ta thật sự lớn như vậy, một người thỏa mãn không được, nhất định phải là vài người, nhưng mà, ý kiến như vậy cũng không tồi, không mang theo chút gánh nặng nào, cũng có thể là một loại tình yêu chân chính đi.
Ha ha...
Anh cười, thật sự rất là buồn cười.
Ném hết tất cả, để lại Hạ Nhược Tâm của anh làm kẻ chết thay.
Đúng vậy, cô ta để Hạ Nhược Tâm lại chịu trận, Sở Luật tựa lưng vào ghế, đôi mắt trầm tĩnh ngày càng tối tăm.
Thì ra lả thế, rốt cuộc Đỗ Tĩnh Đường cũng đã hiểu rõ.
"Như vậy, anh họ, anh hận sai người, cũng trả thù sai người, vậy anh bây giờ chính là bồi thường sao?"
"Đúng vậy, ngoài những thứ này ra, anh đâu còn gì khác" anh duỗi tay đặt lên cổ, kỳ thật chỉ có anh biết, điều anh muốn bồi thường cho cô không chỉ là như vậy, mà là một loại khác biện pháp, chỉ là, anh không có khả năng, mà cô cũng không có khả năng.
"Anh họ, vậy anh còn yêu Hạ Dĩ Hiên không? Bây giờ cô ta đã trở lại, ngươkhông lẽ anh sẽ..." Đỗ Tình Đường có chút miên man suy nghĩ, rốt cuộc là trong lòng người anh họ này đang suy nghĩ cái gì, quả thật từ trước đến giờ anh không thể nào đoán được, Hạ Dĩ Hiên còn sống, Lý Mạn Ni lại là vợ của anh, nhưng chuyện của anh và Hạ Nhược Tâm lại rắc rối như vậy, ba người phụ nữ, anh họ định làm như thế nào?
Tình cũ, vợ trước, vợ hiện tại...
Sở Luật lấy một lá bùa hộ mệnh từ trên cổ xuống, sau đó nắm ở trong lòng bàn tay. "Anh họ, cái này có phải là lá bùa mà Hạ Dĩ Hiên cho anh không." Đỗ Tình Đường nói, cũng lấy bùa trên cổ mình xuống, hai cái cơ hồ là giống nhau như đúc, cái này là do cô của anh đi cầu, bọn họ mỗi người một cái, chẳng qua, cái của anh vẫn luôn treo ở cổ anh, còn của Sở Luật, là do lúc nhỏ có một cô bé đưa cho anh.