Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 475


trước sau

Hạ Nhược Tâm đi qua, ngồi xuống, không biết vì sao, khi mông vừa mới chạm vào ghế thì cô đã giật mình, cô không có nhiều cơ hội tiếp cận với đàn ông như thế, ngoại trừ Sở Luật, mà Sở Luật trong trí nhớ của cô, đều là nỗi đau, cho nên bây giờ nhớ lại chỉ có nước mắt nhiều hơn nụ cười, cho dù là cười, cũng là cười nhạt mỗi khi bị người đàn ông đó bày kế.

Ngay cả tình cảm cũng có thể đem ra tính kế, như vậy, còn gì mà hắn không thể tính kế đây.

Nhưng mà Cao Dật lại không giống như thế, anh không thích tính kế, nhưng mà, cũng không phải là không có tâm tư gì, tuy rằng cô chưa hiểu rõ người đàn ông này, có lẽ anh cũng không phải người tốt, dù sao thì đối với mỗi người mà nói, tính tình ích kỷ đã có từ trong bụng mẹ. Nhưng mà, anh lại là người có chủ kiến, cũng là một người đàn ông kiên trì, đương nhiên, anh cũng có thể xem như là một người đàn ông tốt.

Số mệnh của Hạ Nhược Tâm không tốt, cho nên năm đó cô gặp được người thích tính kế như Sở Luật, mà không phải là Cao Dật.

"Đang nghĩ gì đó?" Cao Dật đối xử với Hạ Nhược Tâm như là đối xử với Tiểu Vũ Điểm, nhẹ nhàng xoa đầu cô, sau đó anh liền phát hiện động tác của bọn họ có chút kỳ quái, thế nhưng giữa hai người cũng không quá xấu hổ, "Sao vậy, nghĩa tới chuyện gì, sao lại thất thần như thế?"

"Không có gì." Hạ Nhược Tâm cười, đôi mắt sáng lấp lánh, giống như có thể phát ra những tia sáng ấm áp, trong suốt ướt át.

Cao Dật cũng không vạch trần việc cô rõ ràng có chuyện trong lòng mà không nói, đương nhiên, cô không nói thì anh cũng sẽ không hỏi. Suy nghĩ của cô gái này rất nhạy cảm, không thể gấp, cũng không thể ép buộc, nếu ép quá thì sẽ làm phản tác dụng.

"Đưa tay cho anh." Cao Dật cười ôn hoà, khoé miệng cong cong trời sinh rất có lực tương tác, hèn chi anh lại chọn nghề nghiệp như thế, ít nhất là với diện mạo
đó thì sẽ không doạ mấy đứa nhỏ khóc, Hạ Nhược Tâm không dám tưởng tượng nếu người như Sở Luật trở thành bác sĩ, có lẽ người bệnh sắp chết cũng bị anh hù chết.

Dừng, cô lắc lắc đầu, đánh rơi ý tưởng đó, còn có, không thể nhắc lại cái tên đó, cũng không thể nghĩ tới người đó.

Cô nắm lấy cánh tay trái yếu ớt rũ xuống người, sau đó khó nâng lên một cách khó khăn.

Ngón tay ấm áp của Cao Dật đặt trên xương cốt của cô, Hạ Nhược Tâm co rụt lại theo bản năng, đau quá.

Thì ra, đau đớn như thế, không phải cứ quen là chịu được.

"Xương bị lệch rồi, tốt nhất là mổ, nhưng mà, rất vất vả." Cao Dật vuốt ve cánh tay Hạ Nhược Tâm, "Vết thương này là bị người ta bẻ gãy, lại không được điều trị cho tốt cho nên bây giờ xương đã nằm ở vị trí sai lệch mất rồi, muốn uốn nắn lại cũng không được."

"Không sao, em quen rồi." Hạ Nhược Tâm thật sự không để ý tới, cánh tay yếu ớt này đã ở bên cô bốn năm, cô cảm thấy mình không khác người bình thường cho lắm, bốn năm nay, cô chỉ dùng một cánh tay, chẳng phải lúc đó vẫn có thể tạo ra một mảng trời cho con gái, còn có thể giành việc với đàn ông hay sao.

Cao Dật buông tay cô ra, sau đó ngón tay di chuyển lên mặt cô.

Đột nhiên, Hạ Nhược Tâm cảm thấy trái tim mình hơi rung động, đó là cảm giác rất kỳ lạ, rất cảm động, cũng cảm thấy rất biết ơn, thì ra, trên đời này, còn có một người như vậy, đối xử với cô như thế, không có thù hận, không có tính kế, mà chỉ có tình cảm chân thật.

"Anh là bác sĩ, anh sẽ chịu trách nhiệm đối với bệnh nhân của mình, anh sẽ chữa khỏi bệnh của em."

"Em đâu có bệnh?" Hạ Nhược Tâm cười thản nhiên, trong lòng rất bình thản.

"Có." Vẻ mặt Cao Dật rất nghiêm túc.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện