Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 477


trước sau

Cô ngời sững sờ một lúc lâu, cuối cùng mới kịp phản ứng lại, không thấy búp bê, vậy có lẽ là Tiểu Vũ Điểm tự tỉnh dậy.

Xoa xoa ấn đường, Hạ Nhược tâm cảm thấy hình như mình sa đọa rồi, đã mấy giờ rồi mà mới chịu tỉnh dậy, hiện tại cũng không cực khổ lắm, chỉ ở nhà ăn rồi lại ngủ mà thôi, sao lại ngủ say như thế.

Đợi đến khi cô rửa mặt xong rồi đi rangoài thì đúng như cô dự đoán, trên bàn có một tờ giấy, cô cầm lên xem, bên trên là chữ viết rất đẹp, chữ giống như người, tính tình người đàn ông đó vừa tùy tiện lại vừa lạnh lùng, và cũng có thể nhìn ra được từ trong những chữ viết của anh.

Anh dẫn Tiểu Vũ Điểm ra ngoài chơi một lát.

Hạ Nhược Tâm cười cười, sau đó thả tờ giấy xuống bàn, đi vào phòng bếp nấu cháo bí đỏ để cho cha con bọn họ ăn.

Khoan đã! Cha con, vẻ mặt cô có chút phức tạp, hình như cô vừa suy nghĩ quá nhiều. Ừm, dừng lại, cô lắc đầu, bắt đầu vo gạo nấu cháo.

Sau khi Cao Dật và Tiểu Vũ Điểm trở về, vừa bước vào nhà đã ngửi thấy mùi cháo rất thơm. 

Tiểu Vũ Điểm hít hít cái mũi, "Thức ăn mẹ nấu là ngon nhất." Nói xong, cô bỏ chạy vào nhà bếp, ôm chân Hạ Nhược Tâm, sau đó ngẩng đầu lên, cọ cọ vào chân mẹ, "Mẹ, cháo thơm quá."

"Đồ nịnh hót." Hạ Nhược Tâm bớt thời gian búng vào trán con gái, "Cái miệng ngọt ghê, là học ai đó hả?"

Tiểu Vũ Điểm cười khanh khách, bé rất vui.

Một lát sau, Hạ Nhược Tâm dọn thức ăn lên bàn, lúc này bọn họ mới giống như gia đình bình thường.

Người cha dịu dàng, người mẹ săn sóc, còn có một bé thiên sứ xinh đẹp đáng yêu.

Bọn họ đang ăn cơm thì đột nhiên từ bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Lúc này ai lại đến đây?

Hạ Nhược Tâm buông đũa xuống đi qua mở cửa, mà vừa mở cửa nhìn thấy người bên ngoài, sắc mặt đang sáng rực của Hạ
Nhược Tâm lập tức trở nên u ám, cô đóng cửa lại, nhốt mình bên ngoài.

"Hạ tiên sinh, xin hỏi ông có việc gì sao?"

Lời nói của cô rất xa lạ, cũng rất lạnh lùng, giọng điệu như vậy, thật ra ngay cả người lạ cũng không bằng, nếu lúc này là người lạ gõ cửa, ít nhất thì Hạ Nhược Tâm cũng cho người ta một ít tươi cười.

Hạ Minh Chính đứng ở nơi đó, cảm thấy da mặt nóng bừng.

Đời này của ông, chưa từng ăn nói khép nép cầu xin một ai như vậy, nhưng mà lúc này, ông cúi đầu, là cả nhà bọn họ nợ đứa nhỏ này.

"Nhược Tâm, mẹ con bị bệnh rất nặng, muốn gặp lại con, dù sao thì, bà ấy cũng sinh ra con."

Hạ Minh Chính nhắc lại việc này, không phải vì ông mặt dày, mà là suy nghĩ của vợ ông đã sắp suy sụp mất rồi, từ khi Hạ Dĩ Hiên trở lại, bà ấy vẫn luôn như thế.

Hạ Nhược Tâm mím môi, kiềm chế bản thân không được tức giận, cô xoay người mở cửa, sau đó đi vào nhà đóng cửa lại, cũng nhốt người đó bên ngoài, chuyện đó là không thể nào, cho nên cần gì phải làm điều thừa.

Tiểu Vũ Điểm nghiêng đầu nhìn mẹ.

"Mặt mẹ đen đen."

Bé chỉ vào mặt mình, cảm giác nói cho bé biết rằng tâm tình của mẹ không tốt.

Cao Dật vội vàng ôm Tiểu Vũ Điểm đi vào phòng, rồi lại nhét búp bê vào lòng bé, dụ dỗ.

"Tiểu Vũ Điểm ở đây chơi búp bê đi, nhớ phải chăm sóc búp bê đó."

"Dạ." Tiểu Vũ Điểm gật đầu, "Cha yên tâm, nhất định Tiểu Vũ Điểm sẽ chăm sóc búp bê thật tốt."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện