Anh đã từng nghĩ tới, cùng cô gặp lại có biết bao nhiêu tình cảnh, thậm chí là tra tấn anh, nhẫn nhục chịu đựng của cô, nhưng cho dù là như thế, cô còn dùng một ánh mắt đến chết không dụ yêu, chờ anh.
Nhưng mà, vì cái gì không phải, vì cái gì không có?
Người phụ nữ trước mắt vẫn là Hạ Nhược Tâm không sai, nhưng mà, thần sắc của cô tại sao lại ảm đạm như vậy, ánh mắt của cô vì sao làm cho anh toàn thân rét run, thái độ của cô, cũng làm cho anh có một loại cảm giác sợ hãi.
Hạ Nhược Tâm cầm lên cốc nước sôi để nguội, đặt bên môi, uống một ngụm, lông mi hơi rũ xuống dưới,, thực dịu dàng, nhưng mà, đồng thời cũng có chút quật cường.
Cô lại mở mắt, liếc mắt nhìn chằm chằm Sở Luật không nháy mắt, trái tim giống như sẽ không đau đớn, nguyên nhân là quên hết rồi, vẫn là không thương, cô không biết, nhưng mà, quả thật, tim cô không khác lắm có thể bình yên như nước.
"Nhược Tâm..." Sở Luật lại hô một tiếng.
"Sở tiên sinh, ngài có việc gì? Mời ngài nói, tôi còn có việc phải về nhà."
Một câu ngài này đưa quan hệ của bọn họ kéo ra càng xa, người trước mắt, rõ ràng Sở Luật có thể chạm đến, nhưng mà, anh vươn tay, luôn là chạm tới một đám bọt biển, mà người thật, giống như cách xa chân trời góc bể.
Sở Luật cười chua sót, cuối cùng, hắn ăn một miếng trái cây, một trái cây không tốt, quá đắng, chính là anh tự gieo quả đắng, chính hắn ăn.
"Em sống tốt sao?"
"Ừ, không tệ." Hạ Nhược Tâm nhàn nhạt trả lời, xoay mặt qua, đặt trên hoa hồng nhạt trên bàn bên kia, thể hiện tình yêu hoa. Hội hoa chết. Tình yêu sao có thể bất tử.
"Nhược Tâm, nếu em có cái gì khó khăn, cũng có thể nói cho anh." Sở Luật theo thói quen lấy danh thiếp của mình, nhưng lúc đưa tay vào túi tiền bên trong, liền cảm thấy có chút không thích hợp, lúc này mới nhớ, Hạ Nược Tâm không phải là người cùng anh
hợp tác.
"Anh..." Anh liếm đôi môi khô khốc của mình, phía dưới hốc mắt tích tụ chút quầng thâm, thoạt nhìn, anh trôi qua cũng không tốt.
"Nhược Tâm, điện thoại của anh vẫn không có thay số, em còn nhớ sao?"
"Đã quên." Hạ Nhược Tâm vươn tay, lấy đóa hoa hồng trên bàn, ấm áp trong mắt tự dưng nhạt đi, cũng không biết phản chiếu cái gì, khi nào, Sở Luật, người nam nhân này, cũng bắt đầu ăn nói khép nép đồi với người khác.
Không biết vì nguyên nhân gì, bọn họ đều thay đổi, cô lúc này bắt đầu sống vì mình, mà anh giống như cũng bắt đầu mất đi chính mình.
"Tôi còn có việc, đi trước." Hạ Nhược Tâm đem hoa để lại trong lọ cắm hoa, thứ này không phải của cô, cô sẽ không lấy, đương nhiên đàn ông của người khác cũng vậy, cô coi thường thèm muốn, cô không phải Lý Mạn Ny, có thể ra tay với chồng của người khác, cho tới bây giờ vẫn nói khoác, đây thì gọi gì là tình yêu.
Tình yêu là như thế sao?
Cô cười.
Nếu đây là tình yêu, cô không ngại đưa vợ chồng họ hai chữ, không biết xấu hổ.
Sở Luật thấy cô phải đi, vội vàng đứng lên, đưa tay tới, giữ lấy tay cô, trong nháy mắt trong tim anh như có thứ gì đó đi vào, tim anh không khỏi rung động một chút, loại cảm giác này vô cùng kì quái.
"thịch thịch"
Trái tim anh đập thật nhanh, ngực anh thật khó chịu, như mất đi một thứ gì, nháy mắt liền tìm thấy, đột nhiên, anh hiểu rõ điều gì, chỉ là quá muộn.
"CÁC NGƯỜI ĐANG LÀM CÁI GÌ?!!!"