"Ba, con biết rồi ạ." Sở Luật đáp ứng, hạ xuống một viên bạch tử, khôn ai biết trong lòng anh bây giờ tràn đầy chua xót khó nhịn.
Đứa trẻ, sẽ còn có sao?
Kì thật anh có thể giả dạng không biết chuyện này, như vậy trên đời này sẽ không có ai biết Sở Luật không còn là một người đàn ông nữa, anh mất đi năng lực sinh con, cha mẹ cũng mất đi cháu nội, hơn nữa cả đời cũng sẽ không cần thừa nhận không có con nối dõi, mà sẽ bình yên hưởng thụ lúc tuổi già.
Chỉ là khả năng lòng tự tôn của anh không cho phép thất bại như vậy, cũng không đồng ý người bên cạnh lừa gạt. Anh tin cha mẹ anh cũng không muốn, bọn họ đều là những con người cao ngạo, không thể chấp nhận loại chuyện phát sinh này.
Chờ đến khi anh từ nhà cha mẹ về nhà ở, mới vừa vào cửa, lập tức liền cảm thấy không khoẻ, có một loại áp lực trống trải.
Anh mở đèn, trong nhà hơi người cũng không có. Đột nhiên anh rất muốn quay trở lại trước kia, trong nhà luôn có người phụ nữ mắc đèn chờ anh. Cho đến bây giờ anh mới biết hoá ra không chỉ là đèn bình thường, mà là ánh đèn trong lòng anh.
Anh mở cửa thư phòng, bật đèn, ngồi xuống bàn làm việc, theo thói quen bật máy tính, mở hình chim cánh cụt tìm người kia, nhưng đầu chim cánh cụt lại màu đen, anh không khỏi cười khổ một tiếng. Anh sao lại quên mất bây giờ đã là 12 giờ, cô ấy sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi khả năng lúc này đã ngủ rồi, còn anh ở nơi này từ từ chịu đựng đêm dài.
...
Hạ Nhược Tâm chợt mở hai mắt, với tay đồng hồ ở đầu giường, thấy đã 12 giờ, Tiểu Vũ Điểm bên người đã ngủ ngoan ngoãn, bé ngủ rất sớm, chơi với búp bê xong mệt mỏi đã ngủ rồi.
Ngồi dậy, cô nhặt búp bê rơi trên mặt đất, sau đó nhét vào trong lòng con gái, cẩn thẩn xuống giường. Cô mở cửa ra, nhẹ nhàng nhón chân đi ra ngoài, khi cửa đóng lại, trong nháy mặt không biết tại sao cô lại cảm thấy một loại hiu quạnh không nói nên lời.
Dường như phòng ở quá lớn, người cũng cảm thấy cô đơn.
Cô vào trong phòng bếp, trên mặt bàn còn cơm chiều để lại cho Cao Dật, anh hôm nay phải trực ban đêm, buổi tối sẽ về muộn. Cô phát hiện mình nhớ rõ lịch trực ban ở viện của anh, giờ đi, giờ trở về, ngay cả thời gian giao ban đều nhớ rõ ràng.
Ánh trăng mông lung, bên ngoài xe đã dần thưa thớt, những người thích sống về đêm cũng đã về nhà, ngoài những người không thể không ở bên ngoài thức khuya dậy sớm.
Cô tương đối thích sinh hoạt có quy luật, không thích thức đêm, ngủ sớm dậy sớm, đối với thân thể mới tốt.
Nấu một ít cháo, xào hai món ăn thanh đạm, vừa lúc cô mang đồ ăn xào xong ra thì bên ngoài cửa mở, là Cao Dật đã trở về.
Cô từ phòng bếp đi ra, đặt cơm trên bàn. Cao Dật thay dép lê xong, một thân cao ráo mệt mỏi, trên mặt cũng mang theo thần sắc mệt mỏi rõ ràng.
"Có đồ ăn sao?" Anh vừa đi vào liền hỏi, phẫu thuật kéo dài mấy tiếng. Anh cũng đã sớm vì chết đói rồi.
"Có ạ!" Hạ Nhược Tâm lại từ phòng bếp đi ra mang theo một cái bát, bên trong là cháo, cháo nấu rất sánh, thời điểm ăn buổi tối dễ tiêu hoá. Đến nỗi Cao Dật nghĩ bữa này kì thật chẳng khác nào cơm chiều hơn nữa cơm buổi sáng mai.
Thật là phong phú, Cao Dật hiển nhiên thực vừa lòng, anh rửa tay xong chờ không kịp nữa ngồi xuống gắp thức ăn lên.
"Em cũng ăn chút đi." Anh đẩy thức ăn trên bàn về phía Hạ Nhược Tâm, đồ
ăn nhiều như vậy kì thật anh ăn cũng không hết.
"Em đã ăn rồi, anh ăn đi." Hạ Nhược Tâm lại đi vào trong bếp bê ra một ly nước táo cho anh uống. Trước kia Cao Dật thích đồ uống, nếu buổi tối không uống, khả năng anh sẽ ngủ không ngon. Tuy rằng anh đã rất mệt, cho dù cho anh uống mười chén trà, anh hẳn vẫn có thể ngủ một giấc ngon lành, sau này lại được Hạ Nhược Tâm đổi trà thành nước trái cây, chính là cô dùng tiền lương tháng thứ nhất mua một khoản nước ép, bên trong có quả táo, quả đào, chuối, còn có dưa hấu, có khi cô sẽ cho thêm sữa chua, Tiểu Vũ Điểm cũng không kén ăn, rất thích uống, cảm giác bé thích uống nước trái cây nhiều lắm.
"Cảm ơn, anh chính là cần cái này." Cao Dật nhận lấy, miệng uống ừng ực nửa cái ly.
"Anh ăn trước đi, em sẽ đi xem máy tính." Hạ Nhược Tâm nói xong liền mở máy tính ra, xem có công việc cho cô hay không, cô tra xét hòm thư, quả nhiên có mấy tin nhắn, gần đây công việc của cô cũng không tồi, đã nhận hơn vẽ mười bức hoạ, hơn nữa giáo sư cũng chỉ giáo cô, tuy rằng tiền lương không cao nhưng được tiếp xúc với hội hoạ, cô học được không ít. Mỗi ngày đều dư thừa thời gian, cuộc sống cô hoàn toàn phong phú, cho tới bây giờ cô mới biết được ngày chắc cô có thể như vậy quá.
Cô lấy bút, sắp sửa định vẽ lên vở, ngày mai đợi Tiểu Vũ Điểm đi học cô sẽ làm việc. Trong lúc vô tình, tay cô lướt qua góc phải chim cánh cụt bên dưới, cũng ấn vào biểu tượng chim cánh cụt.
Lại phát hiện lúc này hoá ra người kia đang lên.
Hạ Mộc: "Anh ở đó?"
Nếu Có Trời Nắng ngoài ý muốn phát ra: "Thế nào, cô cũng chưa ngủ?"
Hạ Mộc: "Không phải, vừa mới tỉnh, anh ấy tan tầm trở về, tôi nấu đồ cho anh ấy ăn, thuận tay xem hộp thư."
Nếu Có Trời Nắng: "Cô thật là một người phụ nữ tốt."
Hạ Mộc: "Tôi không nghĩ vậy, người khác tốt với tôi, tôi cũng sẽ đối tốt lại anh ấy."
Nếu Có Trời Nắng: "Nếu đối với người không tốt."
Hạ Nhược Tâm cầm bút gõ nhẹ bàn. Phải làm sao bây giờ? Lấy ơn báo oán? Cô sẽ không.
Cô đánh một hàng chữ, cảm giác không thích hợp, lại xoá đi, một lần nữa lại lên đánh vài câu.
Hạ Mộc: "Nếu không tốt, tôi sẽ quên."
Nếu Có Trời Nắng: "Đã từng yêu, cũng có thể quên sao?"
Ngón tay Hạ Nhược Tâm hơi dừng một chút, một cảm giác không nói nên lời, dường như có gì đó xa xăm, nhẹ nhàng xé tâm cô, những miền kí ức vỡ kén chui ra, thực vẫn đau.
Hạ Mộc: "Tóm lại sẽ quên, không thể nhớ kĩ cả đời được, con người tóm lại là dễ quên."
Nếu Có Trời Nắng: "Phải không, luôn dễ quên vậy sao? Nếu cả đời không quên được phải làm sao bây giờ, cô nói tôi có thể được tha thứ không?"
"Nhược Tâm, còn không, anh còn muốn ăn nữa!" Một bên Cao Dật hạ bát xuống, hướng về phía Hạ Nhược Tâm gọi một câu, một bát này không có bao cảm giác, nghĩ đến anh vẫn đói.