Lý Mạn Ni biết Sở Luật bỏ được cô nhưng lại luyến tiếc đứa bé trong bụng cô, chỉ cần có đứa nhỏ này ở nhà họ Sở cô sẽ đủ lực chống đỡ.
Sở Luật hé môi mỏng lại xoay người đi khỏi nơi này.
***
"Tạo hình của anh rất độc đáo!"
Đây là suy nghĩ đầu tiên khi ánh mắt Đỗ Tĩnh Đường nhìn thấy Sở Luật, rất là độc đáo, một bên mặt to, một bên mặt nhỏ, mà anh lại không giống như những người khác lấy mũ, khăn quàng cô hay thứ linh tinh gì đấy để che đi, anh thoải mái hào phóng để người ta chiêm ngưỡng khuôn mặt sưng của mình.
"Vậy sao?" Sở Luật vỗ một bên mặt: "Em cảm thấy không tồi?" Anh hỏi lại Đỗ Tĩnh Đường.
"Vâng, rất không tồi." Đỗ Tĩnh Đường không sợ chết cười nhạo Sở Luật, cũng quên đau vết sẹo trước, quên mất cơn thịnh nộ cùng nụ cười lạnh của Sở Luật.
Một lúc sau.
Anh che một bên mặt, xám xịt đi ra.
"Phó tổng, anh làm sao vậy, sao lại che mặt?" Thư kí thấy kì lạ hỏi Đỗ Tĩnh Đường.
"Không sao!" Đỗ Tĩnh Đường dơ tay ra: "Tôi hôm nay hơi đau răng, mặt bên này sưng vù."
"À răng đau, thật đáng thương!" thư kí đồng cảm nhìn Đỗ Tĩnh Đường: "Nhưng hôm nay đều làm sao vậy, mặt của giám đốc thì tám phần là do bị đánh, phó tổng cùng tổng giám đốc thật đúng là anh em thâm tình, sưng mặt cũng muốn sưng cùng nhau."
Lúc này Đỗ Tĩnh Đường quả thực nước mắt lưng tròng.
Anh em thâm tình, thâm tình cái quái quỷ gì? Anh rõ ràng là bị đánh.
Đi vào bên trong văn phòng, từ trong túi lấy ra một chiếc gương nhỏ đặt trước mặt, thỉnh thoảng nhìn nửa bên mặt.
Ra tay nặng như vậy, muốn xóa sạch nửa bên mặt của anh sao?
"Sở Luật, em và anh không đội trời chung, ai da..." Anh nói là lại thấy đau.
***
Bên trong bệnh viện.
Tống Uyển bưng bát canh ngao vài tiếng đồng hồ, chỉ là bà đứng nửa ngày cũng không có ai để ý tới bà.
"Mạn Ni, uống cái này đi." Bà thấy mẹ Ly lấy bát ra, vội vàng bưng canh ngao tới.
"Đồ nhà bà, Mạn Ni nhà chúng tôi ăn không nổi." Mẹ Lý dùng thân chặn Tống Uyển, ném cho Tống Uyển một sắc mặt không tốt, bà chăm con gái tốt như vậy, bắt nạt nhà họ Lý, bắt nạt con gái bà, nghĩ rằng con gái bà không có nhà mẹ đẻ như Hạ Nhược Tâm sao?
Tống Uyển xấu hổ đứng đó, không biết nói gì. Mẹ Lý hay Lý Mạn Ni bây giờ đều không thể nào tiếp đãi bà, cuối cùng lại có chút khổ sở mang canh rời đi.
"Sao rồi, bị chọc tức sao?" Sở Giang đau lòng thay vợ: "Đã nói không cho bà đi, tiểu tử kia chính mình gây họa để nó tự giải quyết, không lí do còn muốn cho người nhà thay nó chịu tội sao, nó cũng đã ba mươi rồi không phải con nít nữa!"
"Nó mãi luôn mười tuổi, vẫn là con trai tôi." Tống Uyển không thích Sở Giang nói những lời này chút nào, chẳng lẽ trưởng thành rồi thì mặc kệ nó hay sao.
"Tôi không biết nó vì cái gì lại muốn ly hôn với Lý Mạn Ni nhưng tôi biết là thực sự có nguyên nhân, nếu không nó sẽ không quyết định như vậy, nguyên nhân là gì nó không nói, tôi cũng sẽ không hỏi!"
"Tôi đi bệnh viện cũng chỉ vì nghĩa vụ, mặc kệ bọn họ có muốn hay không tôi vẫn muốn đi."
Sở Giang bị Tống Uyển nói liền sửng sốt, nhất thời không thể phản bác, đương nhiên ông cũng không dám vì hiện tại rõ ràng Tống Uyển đang bực tức, ông cũng không dám chọc giận, nếu bây giờ ông vẫn không biết tốt xấu thì sẽ bị Tống Uyển xử lí mất thôi.
"Ba, mẹ, con đã về."
Sở Luật từ ngoài đi vào, không phải là anh mới vừa về mà anh chờ ở bên ngoài.
Tống Uyển dẫm
chân Sở Giang, trừng mắt nhìn: "Ông để tôi bớt tranh cãi đi."
Sở Giang ủy khuất, bây giờ cái gì ông cũng không có nói nha, liền tính muốn nói còn không phải muốn chui đầu vào rọ sao.
"Mẹ đi nấu cho con quả trứng gà."
Bà cũng không dám làm trò mặt khóc trước mặt con, vội vàng đứng dậy đi vào bếp, không quên quay lại cảnh cáo Sở Giang.
Sở Giang trừng lớn đôi mắt, ông thật sự cái gì cũng chưa làm mà.
Tống Uyển đi vào phòng bếp, từ tủ lạnh lấy ra hai quả trứng gà, nấu.
Bên ngoài, hai cha con mắt to trừng mắt nhỏ
"Sở Luật, con có thể ly hôn nhưng cháu nội ta không thể cho người khác!" Hiện tại Sở Giang chỉ cần cháu nội, chỉ cần Sở Luật mang cháu ngoại về, ông cũng không quản anh kiếm lời nhiều tiền như vậy cũng không đói chết được.
Sở Luật nhẹ hé môi, lại làm đau mặt mình, còn có trái tim kia nữa.
Cháu nội, cháu nội đâu ra?
Nhưng anh lại không dám nói ra. Cứ như vậy giấu trong lòng, nếu bại lộ trước mặt mọi người, anh là người đàn ông vô sinh, anh có thể đứng trước mặt mọi người như vậy sao?
Sau đó không lâu, Tống Uyển đi đến thấy chồng cùng con không có đánh nhau lúc này bà mới yên tâm, bà vẫn còn luôn lo lắng, hai cha con này mà cắn xé nhau không biết thành bộ dạng gì.
Sở Giang âm thầm xem thường, ông là người văn minh, sao có thể cùng con trai đánh nhau, huống chi Tống Uyển còn trừng đôi mắt to như vậy nhìn ông, nếu ông động đến tên hỗn đản này Tống Uyển sẽ lột da ông ra.
Tống Uyển lột vỏ trứng gà cho con trai: "Tiểu Luật, tới đây, cho con."
"Cảm ơn mẹ." Sở Luật cầm trứng gà há miệng liền cắn hết cả quả.
"Tiểu Luật." Tống Uyển choáng váng: "Trứng gà đó..."
"Vầng?" Sở Luật lại ăn một miếng, hai lần há mồm liền ăn sạch trứng gà, anh từ nhỏ đã rất thích ăn trứng gà luộc, lấy cái này để bớt sưng, nhưng đáng tiếc anh thích ăn cơ.
Tống Uyển dở khóc dở cười, vốn không khí đang nặng nề, nháy mắt liền biến mất, cũng không ai đề cập đến chuyện Lý Mạn Ni nằm viện, có lẽ là quên mất hoặc cũng có lẽ là không muốn nhắc đến.
Bên ngoài sắc trời đã tối, chỉ có gió thu đang lướt qua đường phố, yên bình cùng hiu quạnh.
Lạnh, cũng sắp sang mùa đông.
Tiểu Vũ Điểm đặt quả trứng nhỏ trên pha lê, một đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm xem bên ngoài, bé ước lượng kiễng chân lên, cán trán nhỏ nhỏ áp lên, thổi không khí làm pha lê cũng mơ hồ theo.
"Đang nhìn gì vậy?" Hạ Nhược Tâm đi qua, một tay bế con gái nhỏ lên.
"Mẹ, có lá cây."
Tiểu Vũ Điểm chỉ ra bên ngoài: "Chúng nó không nghĩ đến mẹ sao?"
"Không quan hệ." Hạ Nhược Tâm đặt con ngồi lên sô pha, ngồi xổm xuống, béo khuôn mặt nhỏ mềm mại của con: "Một hồi gió sẽ thổi mang chúng nó trở về bên mẹ của mình, bọn chúng sẽ tìm thấy mẹ của mình."