Ba Lý dùng sức đập bàn.
"Có việc?" Sở Luật xoay người, trong phòng này hương thơm cũng không tốt lắm.
"Sở Luật, cậu vì cái gì nhìn công ty tôi phá sản mà cậu vẫn còn yên tâm như vậy?" Ba Lý bỗng nhiên đứng lên, tuổi già cũng xấp xỉ hơn bốn mươi rồi, cả đời tâm huyết của ông bị huỷ rồi, nếu con rể giúp một tay sẽ không bị huỷ như vậy.
"Cậu là cố ý, cậu nhất định là cố ý ly hôn với Mạn Ni, thế nên mới làm ra thủ đoạn như vậy, Sở Luật, cậu còn là người không?"
"Sở Luật, cậu là kẻ điên!" Mẹ Lý vừa nghe những lời này nhịn không được định dang tay đánh Sở Luật. Lần vả mặt thứ nhất không ngờ sẽ có lần thứ hai. Sở Luật không thể dễ dàng bị đánh vào mặt như vậy.
Sở Luật chặn tay mẹ Lý, xem bà ở tuổi này rồi còn tuỳ tiện đánh người như vậy.
Tầm mắt anh lạnh như nhìn dừng trên người Lý Mạn Ni, im lặng nhìn không khỏi làm Lý Mạn Ni rùng mình, dang tay ôm bụng, tự nhủ với chính mình sẽ không có việc gì, nhất định sẽ không sao, cô còn có đứa bé, đúng vậy, có đứa bé của nhà họ Sở.
Cô cho rằng Sở Luật ít nhất sẽ nói gì đó nhưng anh cái gì cũng không nói, chỉ xoay người lên lầu.
Bóng dáng chiếu vào mắt mọi người trở nên quyết tuyệt.
"Xem nó đi!" Mẹ Lý chỉ vào bóng lưng Sở Luật, ngực tức đến phát đau.
"Ăn nhờ ở đậu?" Mẹ Lý cười lạnh: "Đây là con gái nhà tôi, tôi cả đời ở lại nơi này có thể thế nào?"
Lý Mạn Ni đứng lên, không để ý tới bố mẹ đang khắc khẩu khiến cô khó lòng chịu đựng được.
Cô quay trở về phòng, chiếc áo cưới treo bốn năm đã sớm phai sắc không còn sáng ngời tươi đẹp như trước, hoá ra ảnh chụp cũng đã cũ màu, như vậy tình cảm đâu, khuôn mặt trên ảnh còn có nhan sắc nhưng tình cảm của cô cũng đã không còn.
Sở Luật về nhà bố mẹ, lười để ý tới người trong một nhà kia, hơn vài ngày sau tất cả đều kết thúc.
"Bố mẹ, con có việc muốn nói với hai người."
Sở Luật ngồi đối diện bố mẹ, vẻ mặt trầm trọng, làm trong lòng Sở Giang với Tống Uyển không dưng lại thấy căng thẳng. Chẳng lẽ là thật sự có việc.
"Nói đi!" Sở Giang ngồi ngay ngắn, nghĩ cũng biết con trai muốn nói chuyện gì: "Nếu con không lấy một lí do hợp lí, ta không cho phép con li hôn!"
Tống Uyển cũng không biết vì sao cũng khẩn trương theo, nhìn thoáng qua Sở Giang, lòng bàn tay nắm chặt, Sở Giang nắm tay bà, lòng bàn tay hai người đều đổ mồ hôi.
Không hiểu sao lại khẩn trương áp lực, cũng không hiểu sao lại sợ hãi.
"Bố mẹ, con muốn ly hôn với Lý Mạn Ni." Sở Luật vẫn một câu nói này, anh muốn cùng Lý Mạn Ni ly hôn, cuộc hôn nhân này nhất định phải ly, bởi vì anh không cho phép mình dễ đang buông tha người nhà họ Lý, chỉ là cho dù nhà họ Lý làm ầm ĩ tan cửa nát nhà thì thế nào, anh cũng không có khả năng sẽ tốt lên, anh cũng không thể có lại con, cho nên anh cũng chỉ làm ngơ nhà họ Lý, không phải người vẫn sống tốt đấy sao.
Sở Giang liếc mắt nhìn chằm chằm Sở Luật
"Nguyên nhân?"
Ông chỉ hỏi hai chữ này, đúng vậy ông muốn biết nguyên nhân, ông sẽ đồng ý cho anh ly hôn, cho dù kết cục là mạo hiểm đắc tội mọi người, nhưng là nếu không có một nguyên nhân thích hợp, cho dù ông không nhận đứa con này, nó cũng đừng nghĩ ly hôn.
Sở Luật nhấp môi mỏng: "Bố mẹ, hai người không cho con ly
hôn vì đứa bé trong bụng Lý Mạn Ni đúng không?"
Khôn ai trả lời bởi vì đây là sự thật, nếu như không phải vì cháu, Tống Uyển mỗi ngày tốn nhiều thời gian đưa canh ngao vì cái gì, mỗi ngày đều chịu mẹ Lý chế nhạo vì cái gì, bà nén giận như vậy tất cả đều vì con trai, đều vì cháu.
Sở Luật cảm thấy khoé môi nổi lên một loại chua xót, khó có thể mở miệng, anh không thể chịu nổi miệng vết thương cứ thế phơi bày dưới ánh mặt trời, nghẹn đau mái chảy đầm đìa.
"Bố mẹ, trong bụng Lý Mạn Ni không phải con của con."
"Choang" một tiếng, Tống Uyển làm rớt cái cốc trên bàn, trên mặt đất chiếc cốc bị vỡ năm bảy mảnh, giông như trong lòng bà bây giờ, khômg thể nào, sao có thể, bà không thể tin nổi.
Lý Mạn Ni không phải loại người như vậy, cô làm tốt vai trò Sở phu nhân, vì cái gì lại đi ngoại tình. Không phải bà khen con trai mình, toàn bộ giá trị con người ở giới thương gia đều nổi danh, khi anh kết hôn, phụ nữ như thiêu thân lao vào lửa có khối người, thậm chí có người ngã xuống người sau tiến lên, không muốn dừng lại. Lý Mạn Ni dù có ngốc cũng không có khả năng buông tha con trai ưu tú như vậy đi ngoại tình!
Nhưng bà cũng biết đứa con trai này của bà không phải người tốt gì nhưng anh luôn có nguyên tắc của mình, nếu không có chuyện gì anh tuyệt đối sẽ không nói ra.
Cho nên chuyênn từ miệng anh nói ra, trăm phần trăm là sự thật.
"Con đã điều tra rồi?" Sở Giang hỏi con trai, trên mặt cũng không quá tốt, không đúng là cực kì kém, Sở Luật bị cắm sừng không ngừng ở trên đầu anh, cũng là toàn bộ trên đầu nhà họ Sở.
"Vâng, đã điều tra xong." Sở Luật mở hai mắt, không ai nhìn ra giữa đôi mắt đen áp lực còn ẩn trong ánh mắt đau khổ.
"Có lầm hay không?" Tống Uyển vẫn là không mấy tin được, cháu mới được một tháng, có lẽ sẽ là của Tiểu Luật, bà vẫn ôm một hy vọng như vậy, bà thật sự luyến tiếc, cháu sắp tới tay, nếu giờ không có bà về sau muốn ôm cháu cũng không biết là bao giờ.
"Sẽ không đâu." Sở Luật nắm chặt tay Tống Uyển: "Mẹ, thật xin lỗi."
Tống Uyển cảm giác tâm tê rần, bà nắm lại tay con trai, kì thật bà thấy khổ sở nhất, không phải bà và Sở Giang mà chính là đứa con trai này, anh là đứa con kiêu ngạo cỡ nào cơ chứ, từ nhỏ đến lớn đều thuận buồm xuôi gió, học tập đứng đầu, chỉ số thông minh có thừa, cũng chưa từng khiến bọn họ phải bận tâm, khi tiếp quản công ty cũng rất tốt. Nhưng vì cái gì cuộc sống tình cảm của anh lại khó như vậy.
"Không sao, mẹ và bố con còn có thể chờ mấy năm nữa." Tống Uyển an ủi con trai, nhưng đôi mắt đỏ hồng kia ai cũng nhìn ra được bà rất khổ sở, vốn dĩ nghĩ mình sẽ có cháu, hiện tại nói sẽ không có, bà không đau khổ là giả.
Sở Giang bất động không biểu hiện gì, so với cảm tính như Tống Uyển, hiển nhiên ông lý trí hơn nhiều.