"Hơn nữa có một khoảng thời gian tinh thần anh ấy không tốt, giấc ngủ cũng không ổn định, tính tình vui buồn khó dò, sau con lại gặp một người đàn ông, hắn nói có một loại thuốc có thể ức chế tinh thần con người, lúc ấy con nghĩ chỉ cần tinh thần bình thản, có phải sẽ không nghĩ đến một số việc kia nữa hay không nên con thử mua một ít."
"Chỉ là khi con cho Luật uống loại thuốc này, tâm tình của anh ấy thật sự rất tốt, cũng không có lại nghĩ đến cô ta, cho nên con cho rằng thật sự có ích."
"Cho nên con mới cho anh ấy uống."
"Cho đến khi bốn năm sau người đàn ông kia đến tìm con, anh ta nói đó là độc, ép buộc con..."
Nói tới đây Lý Mạn Ni không thể tiếp tục nói tiếp, hiển nhiên mọi người đều biết cô đang ám chỉ điều gì.
Sau đó, người kia liền ép cô lên giường sao? Cho nên cô có người đàn ông khác, cũng mang thai đứa bé, đứa bé kia cũng không phải là của Sở Luật, vậy mà cô còn muốn ném lên người Sở Luật, muốn nhà họ Sở nuôi dưỡng con người khác sao.
"Nhưng mà, con không nghĩ tới loại thuốc này sẽ làm anh ấy, sẽ làm người như vậy..."
Lý Mạn Ni nói năng lộn xộn, giống như một quả bom trên người cô đột nhiên phát nổ, hơn nữa không hề báo động trước, đứa nhỏ trong bụng cô vốn có thể cho cô tất cả nhưng cũng có thể làm cô mất đi tất cả, một người chồng vô sinh sao có thể làm vợ anh ta mang thai, cho nên đứa bé trong bụng cô không phải của nhà họ Sở.
Mẹ Lý bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn, trời, bà nghe được cái gì, con gái cô lại cho Sở Luật uống thuốc độc bốn năm, Sở Luật vô sinh. Khó trách Sở Luật từ trước đến nay sẽ không hoài nghi đứa bé trong bụng Lý Mạn Ni có phải con của anh hay không, bởi vì anh không có khả năng sẽ có con, liền tính đứa bé trong bụng Lý Mạn Ni không thể là của Sở Luật. Tay chân bà cũng không biết để đi đâu, nói như vậy, bọn họ và nhà họ Sở không phải kết đại thù, bà còn muốn đến đây nhận sai với người Sở gia, xem có thể hòa hoãn mối quan hệ này hay không, kết quả hiện tại bà đã biết còn hòa hoãn cái quái gì, đây là đại thù đoạn tử tuyệt tôn.
Mất sức lực ngồi trên mặt đất, mẹ Lý tâm như tro tàn, bà không tin chuyện này là thật, bà không muốn tin, trong bụng con gái bà không phải là của nhà họ Sở, nếu không phải của nhà họ Sở, như vậy, Lý gia bọn họ còn có cái gì.
"Lý Mạn Ni, cô tốt nhất mang theo đứa bé rời khỏi nơi này, nếu không tôi nhất định sẽ cho cô ngồi tù." Thanh âm Sở Luật đều chú trọng, sâu kín, lại hoàn toàn làm cho người ta sợ hãi.
"Lập tức đi!" Sở Luật chỉ ra cửa, thanh âm cực thấp, nếu không phải anh cho đến nay cực kì tự chủ bình tĩnh, anh nhất định sẽ giết cô.
Mẹ Lý đây mới tỉnh táo lại, vội vàng nâng Lý Mạn Ni ngồi dưới đất rời đi, nơi này bọn họ không có ngu ngốc dám đến nữa, nếu còn ngu ngốc đến khả năng đến mạng cũng không còn.
"Tĩnh Đường, mang mấy thứ này vứt đi, ném khỏi Sở gia chúng ta!" Tổng Uyển không còn sức lực chỉ tay, không muốn đặt những thứ đó lên sô pha, mới chuẩn bị tốt những quần áo cho trẻ em, giày nhỏ, những cái đó đều đặt ở nơi này, mỗi ngày nhìn thấy, mỗi ngày chờ cháu, hiện tại đối với bà đều là châm chọc lớn nhất, bốn năm bà mong cháu, thế nhưng lại là của người khác, hơn nữa bà cả đời này cũng không có khả năng sẽ có cháu nội chân chính.
Không bao giờ có khả năng.
Đỗ Tĩnh Đường gật đầu một cái, cũng mặc kệ những thứ này trước đây anh cật lực xách vào, lúc này anh cũng không muốn nhìn lại, tay phải một túi, tay trái một túi, anh đi theo phía sau mẹ con nhà họ Lý, gắt gao nhấp môi, nếu không nhìn thấy
cảnh tượng hai người này không trải qua bị đánh, anh kì thật thật sự muốn dùng cái này đập bọn họ.
Lý Mạn Ni quay đầu, nghĩ muốn nhìn những người mà cô đã ở bốn năm, thấy hoa mắt, hai cái túi lập tức bị ném đến, bên trong là quần áo trẻ em, giày nhỏ, thậm chí còn có bình sữa cũng bị ném khắp nơi, sau đó lại một túi, cho đến khi "rầm" một tiếng, cánh cổng trước mặt cô hung hăng đóng chặt, mà cô biết cô đã không có khả năng bước chân vào nơi này nữa rồi.
Cô đột nhiên bật cười, đây không phải là báo ứng của cô, Sở Luật thực sẽ dùng thủ đoạn, anh mất đi Hạ Nhược Tâm, cô cũng học được dùng thủ đoạn, mà cô còn lại mất đi Sở Luật, cô cúi đầu, vuốt bụng nhỏ, đều do hắn, nếu không phải hắn cô sẽ không có khả năng biến thành như vậy, là hắn, là hắn hại cô thành như vậy.
Cô giống như phát điên mạnh mẽ đấm vào bụng, đều tại mày, đều tại mày. Mẹ Lý bị dọa vội vàng giữ tay cô lại: "Mạn Ni, con đang làm cái gì, con muốn giết chết chính mình sao?"
Lý Mạn Ni chỉ cười to: "Con không có, con chỉ muốn giết chết nghiệt chủng này, mẹ, mẹ nói đi nó tồn tại trên đời này còn có lợi ích gì, con hận nó, con hận nó!"
Lý Mạn Ni nắm chặt quần áo trước ngực, ngực quặn đau, quả nhiên là đứa con hoang, đến có lợi ích gì.
Cô nhắm hai mắt lại, khóe mắt chậm rãi rơi xuống hàng nước mắt lạnh lẽo, không biết bởi vì hối hay bởi vì hận.
Mà lúc này tại Sở gia còn lại là áp lực khó chịu, Đỗ Tĩnh Đường thỉnh thoảng mở miệng dùng sức hít thở, cảm giác trong lòng dường như đều không thở nổi.
Môi mỏng của anh giật giật, chỉ là hiện tại không biết nên nói cái gì cho tốt.
Dường như nói cái gì đều cũng không tốt.
Sở Luật đi đến, anh ngồi xổm trước mặt Tống Uyển, nắm chặt ngón tay lạnh lẽo của bà: "Thật xin lỗi, mẹ, đều là con sai."
Tống Uyển mở hai mắt, đặt tay lên vỗ về mặt con, một lần giả dối rồi càng đau đớn, bọn họ đều đã già rồi, nhưng mà Tiểu Luật ở tuổi như vậy, nếu đã không có con, anh về sau phải làm sao bây giờ đây.
"Tiểu Luật, đứa con đáng thương." Tống Uyển gắt gao ôm cơ thể cao lớn của con trai trong lồng ngực, mà bà cảm giác được thân thể Sở Luật trong lòng bà đang run rẩy, mặc kệ anh bình tĩnh cỡ nào, giữ cho lòng yên cỡ nào, chỉ biết hiện tại ngay lúc này anh thật sự sắp không chịu nổi nữa.
Đây là báo ứng của anh, thật là báo ứng, anh xem như là hiểu rõ lúc trước thời điểm Hạ Nhược Tâm biết chính mình không có khả làm mẹ tuyệt vọng cỡ nào.
Đỗ Tĩnh Đường quay mặt, anh cũng cảm giác hai mắt của mình đau nhức khó chịu.
Đây phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ đây?
Mà hai mẹ con nhà họ Lý bị đuổi ra vẫn chật vật đứng trước cửa Sở gia, tuy rằng nơi này không nhiều người ở, nhưng đều là nhân vật có uy tín danh dự, bọn họ tuy rằng không biết Sở gia xảy ra chuyện gì, nhìn bộ dáng mặt xám mày tro của hai mẹ con Lý gia xác nhận là làm người khác hoài nghi, không ít người bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ bọn họ.
Mẹ Lý trước kia chính là khách quen nơi này, mỗi lần tới đều ngồi xe đắt tiền, thân hàng hiệu, trên người không lần nào thiếu đá quý, đâu giống như hiện tại ngay đến cái nhẫn cũng không có, càng miễn bàn so sánh với người đẳng cấp thấp nhất.