Mà lúc này, đứa bé trong lòng Hạ Nhược Tâm xoay khuôn mặt nhỏ liếc mắt nhìn chằm chằm Sở Luật không nháy mắt, bé con có một đôi mắt to trắng đen rõ ràng, lông mi dài, giống như có chút tài năng, so với người khác làn da còn trắng hơn, tưới xuống một ít ánh sáng mềm mại
Chỉ là hiện tại thời tiết đang lạnh, bé con mặc hơi nhiều, đội mũ, đeo khẩu trang nên không thấy rõ rốt cuộc lớn lên bộ dáng gì, nhưng từ đôi mắt, từ khuôn mặt có thể thấy đứa nhỏ lớn lên hẳn sẽ rất xinh đẹp.
Đáng tiếc lại không phải là con anh.
Sở Luật vươn tay, đột nhiên rất muốn biết tiểu nha đầu này bộ dáng thế nào, anh kì thật thích đứa bé này.
"Tay em không tiện để anh bế cho."
Sở Luật vươn tay, xác thực là không nghĩ tới tức giận với đứa nhỏ hoặc là đánh đứa nhỏ một cái. Mà Tiểu Vũ Điểm chỉ nhìn bàn tay to của anh trước mặt mình, đột nhiên xoay mặt, gắt gao ôm cổ mẹ.
Khả năng đây là lần đầu tiên Sở Luật biết xấu hổ, anh tự nhận diện mạo mình tuy hơi hung dữ, nhưng cũng sẽ không làm trẻ con chán ghét. Nhưng mà hiện tại anh rõ ràng có thể cảm giác đứa nhỏ này chán ghét anh.
Anhchậm rãi buông tay xuống, thì ra vào lúc này ngay cả một đứa trẻ cũng chán ghét anh.
Hạ Nhược Tâm ôm con gái xoay người rời đi, nếu như cả đời này không hề gặp được anh thì tốt rồi.
Cô đưa con đến cửa nhà trẻ, chỉnh lại quần áo cho con: "Buổi chiều mẹ sẽ đón con, mua bánh kem cho con ăn được không?"
Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn đồng ý.
"Mẹ..." Bé kéo tay Hạ Nhược Tâm.
"Làm sao vậy?" Hạ Nhược Tâm ngồi xổm xuống, dùng tay mình để làm ấm mặt của con: "Đã nói là phải dũng cảm muốn đi học, học tri thức để mua búp bê cho mẹ, sao nhanh như vậy đã nghĩ không muốn đi, được rồi hay cùng mẹ đi học vẽ tranh nhé!"
Cô nói liền đứng lên nắm tay con.
Tay Tiểu Vũ Điểm nhỏ ấp áp, làm cô cuối cùng cũng yên tâm một ít, lúc Cao Dật rời đi có nói ngàn vạn lần không được để Tiểu Vũ Điểm bị cảm. Cho nên cô quan tâm nhất chính là con gái sẽ phát sốt, đặc biệt hiện tại mấy ngày nay rất lạnh, nhà trẻ không thích hợp với bé, sức đề kháng của con so với những đứa trẻ khác yếu hơn rất nhiều vì bé bệnh nặng mới khỏi.
Tiểu Vũ Điểm kéo khẩu trang trên mặt xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng như trứng gà bóc, khuôn mặt mũm mĩm, đôi mắt to tròn, cái miệng nhỏ hồng chúm chím, hợp lại cùng nhau thật đúng là xinh đẹp, hơn nữa bé lớn lên rất giống mẹ, mẹ lớn lên xinh đẹp, con đương nhiên cũng vậy.
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm đi học đây." Tiểu Vũ Điểm vốn là một đứa trẻ cố chấp, những gì bé nói nhất định sẽ giữ lời.
"Đi thôi!" Hạ Nhược Tâm đứng lên, giao tay con cho cô giáo.
Cô giáo nắm chặt đôi tay mềm mại trong tay, lại thấy khuôn mặt trắng mịn nho nhỏ cảm giác chính mình cả người đều bị mê hoặc. Đây chính là đứa bé gái xinh đẹp nhất trong nhà trẻ, đứa bé ngoan nhất, các cô giáo cũng đều thực thích.
"Tiểu Vũ Điểm, nói với mẹ hẹn gặp lại." Cô giáo cười nói với Tiểu Vũ Điểm.
Tiểu Vũ Điểm vươn tay nhỏ, vẫy vẫy với Hạ Nhược Tâm.
"Hẹn gặp lại mẹ!"
"Ừm, hẹn gặp lại Tiểu Vũ Điểm." Hạ Nhược Tâm cũng vẫy tay với con không xa.
Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn cùng cô giáo vào học. Hạ Nhược Tâm choàng lại khăn quàng cổ, xoay người đến chỗ làm ở phòng hội họa.
Hôm nay phòng làm việc có hơi bận, có học sinh mới đến đây học.
Bận rộn cả buổi chiều, cô mới vội vàng thu dọn trong phòng làm việc.
"Hạ Nhược Tâm, em muốn đi đón Tiểu Vũ Điểm sao?" Giáo sư hỏi Hạ Nhược Tâm.
"Đúng vậy, ở nhà trẻ sắp tan học rồi." Hạ Nhược Tâm
sửa sang đồ vật trên bàn gọn gàng, bằng không ngày mai đến đây lại loạn tìm không thấy nam bắc.
"Vậy em đi trước đi, nơi này để đấy là được rồi." Giáo sư tính toán, không thể để tiểu mỹ nữ chờ, tâm tư trẻ con đều rất mẫn cảm, sợ là đứa trẻ chờ quá lâu sẽ khóc.
Hạ Nhược Tâm cũng không cự tuyệt, cô thu dọn lại một lúc mới cầm đồ của mình đi ra ngoài. Bên ngoài gió dường như càng thêm lạnh, mắt thấy mùa đông đã tới, sao cô lại cảm giác như là muốn bắt đầu mùa đông.
Cô chạy chậm đến bên ngoài nhà trẻ, lúc này cô tới xem như sớm, như vậy có thể nhận được con sớm hơn chút.
"Tiểu Vũ Điểm, mẹ con đến rồi." Cô giáo kéo cái mũ trên đầu Tiểu Vũ Điểm xuống dưới một chút, dường như muốn che chắn đôi mắt của bé, cô cũng biết cơ thể đứa nhỏ này không tốt, bệnh nặng mới khỏi, không thể để bị lạnh.
Tiểu Vũ Điểm lắc lắc đầu nhỏ, hai tay kéo chiếc mũ ra phía trước, chạy tới liền ôm chân mẹ.
"Mẹ, mẹ tới đón Tiểu Vũ Điểm ạ!"
Tiểu Vũ Điểm vui vẻ ở trên đùi mẹ cọ khuôn mặt nhỏ, ưm, hạnh phúc quá đi, mẹ hôm nay tới sớm đón bé.
Hạ Nhược Tâm lấy khẩu trang đeo lên cho con tránh cho bé bị cảm, Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn đeo khẩu trang, tuy rằng có chút không thoải mái nhưng bé cũng không tháo xuống.
Hạ Nhược Tâm bế con lên rồi cười với cô giáo.
"Xin lỗi cô giáo Tiểu Ninh, ngày mai Tiểu Vũ Điểm không đi học được, chờ thời tiết tốt hơn một chút rồi nói.
"Được." Cô giáo không ngừng gật đầu đồng ý: "Tôi cũng vừa lúc muốn nói với cô, trong vườn hôm nay có hai đứa nhỏ phát sốt đều đã về nhà trước, cái mùa này vốn dĩ lây truyền cảm cúm nhiều, Tiểu Vũ Điểm so với đứa trẻ khác sức đề kháng đều kém, gần đây xác thật không cần đến đây học."
"Cảm ơn cô, cô giáo Tiểu Ninh." Hạ Nhược Tâm áp đầu con trong lồng ngực, cũng thật muốn cảm ơn cô giáo này đã nhắc nhở, mà cô giáo Tiểu Ninh vẫn luôn rất quan tâm Tiểu Vũ Điểm, bằng không cô thật sự yên tâm để con đi học ở đây, con gái cô thông minh nhưng tuổi vẫn còn nhỏ, hơn nữa tâm tư cũng quá mức mẫn cảm, nhưng hiện tại thấy nhiều đứa trẻ khác, tính tình cũng ngày càng cởi mở, nhưng chính là đáng tiếc Tiểu Vũ Điểm của cô miễn dịch so với đứa trẻ khác kém hơn, Cao Dật nói, chờ đến khi lớn sẽ tốt thôi.
"Mẹ, chúng ta về nhà ạ?" Tiểu Vũ Điểm kéo tay áo mẹ, có thể là muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng chỉ cắn tay, nhịn xuống không nói.
Hạ Nhược Tâm ôm Tiểu Vũ Điểm đang đứng lạnh vì gió bên trong, gió thỉnh thoảng thổi tới trên người bé đều bị cơ thể cũng không xem như dày rộng che chắn, ngần ấy năm nay cô vẫn luôn dùng chính thân thể yếu đuối này che chở cho con nhỏ.
Đi tới bên ngoài một tiệm bánh kem, cô ngừng lại sau đó một tay bế con, một tay mở cửa ra, nhiệt độ bên trong nháy mắt làm đôi mắt cô bị che lấp bằng một tầng sương trắng tinh tế.