Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Có một chú


trước sau

Anh lấy ra một điếu thuốc, dường như đang sống trong hồi ức, đột nhiên đôi môi mỏng lạnh nhẹ nhàng dương lên, ẩn một nụ cười nhẹ.

***

Hạ Nhược Tâm mở cửa ra, thay giày xong, đặt hai tay lên mặt, xoa hai mắt, khuôn mắt lạnh giá dần dần ấm lên.

Một cánh cửa mở ra, từ bên trong Tiểu Vũ Điểm thò cái đầu nhỏ ra, vừa thấy mẹ vui vẻ chạy tới.

"Dừng lại." Hạ Nhược Tâm vươn tay xuống phía dưới đè.

Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn ngừng lại, cắn ngón tay, một đôi mắt tò mò chớp một cái: "Mẹ muốn cùng Tiểu Vũ Điểm chơi sao?"

"Đúng vậy," Hạ Nhược Tâm xoa tay, tay cô rất lạnh không muốn lạnh sang con.

"Đã về rồi?" Cao Dật đang cầm cái nồi từ trong bếp đi ra.

Tức khắc Hạ Nhược Tâm cảm thấy hơi choáng váng: "Cao Dật, anh sẽ nấu cơm?"

"Ừm, nấu một ít." Cao Dật cầm nồi quay lại: "Anh chỉ biết nấu mì, Tiểu Vũ Điểm cũng sẽ hỗ trợ."

Tiểu Vũ Điểm ưỡn ngực: "Mẹ, Tiểu Vũ Điểm thực có khả năng có thể giúp bố làm không ít việc đâu!" Bé chạy tới kéo tay Hạ Nhược Tâm, khi chạm đến ngón tay mẹ, hình như nghĩ tới cái gì.

"Tay mẹ không lạnh, Tiểu Vũ Điểm sẽ cho mẹ ấm áp." Vừa nói vừa lấy bàn tay nhỏ xoa xoa tay Hạ Nhược Tâm, muốn truyền độ ấm cho mẹ, nhưng tay bé quá nhỏ, hai tay nhỏ nhiều nhất chỉ bắt được ngón tay Hạ Nhược Tâm, Hạ Nhược Tâm cũng để cho bé kéo tay, cô mở cửa phòng bếp ra, vẫn tốt, bên trong không giống cô tưởng tượng bộ dạng gà bay chó sủa,vẫn rất sạch sẽ, trong nồi đã cho nước, trên mặt thớt có một ít mì chắc là đi siêu thị mua.

"Để cho em đi." Cô xắn tay áo lên, tiếp nhận nồi trong tay Cao Dật, Cao Dật kéo tay Tiểu Vũ Điểm, hai đôi mắt đều nhìn chằm chằm nồi nấu mì kia, tiếp theo là tiếng òng ọc truyền tới.

Cao Dật rất xấu hổ, Tiểu Vũ Điểm lại không biết cái gì gọi là xấu hổ, xoa xoa bụng chính mình.

"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm với bố bụng đang ca hát rồi."

"Hả, bụng ca hát cái gì cơ?" Hạ Nhược Tâm cầm mì sợi lên thả vào trong nồi, còn có thời gian cùng con gái nói chuyện ngày hôm nay, đương nhiên người đàn ông kia không nói gì, anh hiện tại đang xấu hổ cho nên không nói lời nào.

Tiểu Vũ Điểm lại sờ xuống bụng.

"Mẹ, bụng đang kêu, Tiểu Vũ Điểm cùng bố đói bụng muốn ăn mì rồi."

"Ừm, vậy để nó kêu đi." Hạ Nhược Tâm một tay mở tủ lạnh, từ bên trong tủ lạnh lấy ra hai quả trứng gà. Cao Dật tránh cho Tiểu Vũ Điểm lại nói cái gì, vội vàng bế bé lên ôm bé vào trong phòng khách.

Tiểu Vũ Điểm rất buồn bực, bé lại tiếp tục quan tâm bụng mình.

"Bố, bụng của Tiểu Vũ Điểm không kêu."

"Ừm, không kêu." Nhưng bụng Cao Dật lại kêu lên một tiếng.

"Ố, bụng bố lại kêu rồi." Tiểu Vũ Điểm bò tới bụng Cao Dật, nghe âm thanh bên trong bụng Cao Dật, khuôn mặt nhỏ nở nụ cười.

Mà Cao Dật quả thực dở khóc dở cười.

Tư tưởng đứa nhỏ này, xác thật là rất kì quái.

Hạ Nhược Tâm bê hai bát mì sợi ra đặt lên trên bàn, Tiểu Vũ Điểm kéo tay Cao Dật, không quên phần của bố.

"Bố, ăn mì thôi."

Mà đứa nhỏ này tri kỉ lại một lần làm Cao Cật bất giác lại thích bé thêm vài phần, đứa trẻ ngoan, chỉ là lại nghĩ đến đứa nhỏ một mình nằm viện lúc bị ốm đau tra tấn, trong lòng anh vẫn còn sợ hãi, bé khoẻ mạnh như hiện tại thật đúng là không dễ dàng.

Hạ Nhược Tâm đem một bát mì
cho Cao Dật, cô cùng Tiểu Vũ Điểm ăn một bát, cô lấy cái bát nhỏ gắp một ít mì sợi, múc một ít nước mì để Tiểu Vũ Điểm ăn.

Tiểu Vũ Điềm cầm thìa múc nước trong bát, thoả mãn nâng cằm, mẹ nấu ăn là ngon nhất, bé lại cúi xuống ăn, tuy rằng động tác rất vụng về, nhưng đều có thể nhét vào trong miệng mà không rớt xuống bàn, Cao Dật có khi cũng sẽ bón cho bé một ít, cho nên bụng bé đã no như vậy rồi.

"Mẹ, tuyết rơi!" Tiểu Vũ Điểm chỉ tay ra bên ngoài, khuôn mặt đã dán lên mặt kính.

Hạ Nhược Tâm đi đến, quả nhiên, những bông tuyết đã rơi xuống, một hồi toàn bộ thế giới cũng sẽ chìm trong bông tuyết trắng. Trận tuyết rơi này rất lớn, thật đẹp, mà Hạ Nhược Tâm lần đầu tiên cảm thấy tuyết rất đẹp, cô kì thật cũng không thích tuyết rơi, đặc biệt từ bắt đầu bốn năm trước, mỗi một năm tuyết rơi cô đều sợ hãi, sợ trời quá lạnh, sợ tuyết rơi, sợ bông tuyết. Bởi vì lúc đó chỉ ý nghĩ, lạnh.

Cô sợ lạnh, cùng sợ con gái lạnh.

Hiện tại toàn bộ trong phòng đều có máy sưởi, Tiểu Vũ Điểm có thể chân nhỏ chyaj khắp nơi, quả nhiên có rất nhiều thứ đã thay đổi, ngay cả trái tim cô cũng thya đổi.

"Mẹ, có một chú!" Tiểu Vũ Điểm chỉ ra bên ngoài, Hạ Nhược Tâm mắt nhìn theo, cô cũng không nhìn được người đàn ông kia, bất quá chỉ có một đoạn góc áo hợp cùng với tuyết vào trong mắt cô.

Cô kéo cửa sổ lên giải quyết lòng hiếu kì của con gái.

"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm có thể ra ngoài chơi không?" Tiểu Vũ Điểm ngước mặt lên hỏi Hạ Nhược Tâm, tay nhỏ của con chỉ ra phía sau, nghiêm túc hỏi.

"Không thể!" Hạ Nhược Tâm ngồi xổm xuống, nâng khuôn mặt con lên: "Tiểu Vũ Điểm không thể chơi tuyết, bên ngoài quá lạnh, Tiểu Vũ Điểm sẽ sinh bệnh, sẽ bị tiêm."

Vừa nói cô vừa dùng ngón tay chọc khuôn mặt mềm mại của con, chọc đến là đau mặt trắng hồng của Tiểu Vũ Điểm.

Tiểu Vũ Điểm chu môi, nhưng lại ngoan ngoãn biết chính mình không thể đi ra ngoài, bé lại chạy tới bêm cửa sổ dán khuôn mặt lên cửa kính, nhìn tuyết bên ngoài.

"Mẹ, có một chú." Bé lại vươn tay chỉ ra bên ngoài.

Hạ Nhược Tâm đặt tập tranh xuống, sao lại là một chú, đi bên ngoài rất nhiều chú, cục cưng chẳng lẽ người xa lạ cũng đều kêu là chú.

Mà lúc này, bông tuyết to bay tán loạn, cũng đã thành một tầng tuyết trắng, dẫm lên mặt đất thỉnh thoảng sẽ phát ra âm thanh xồm xộp, một người đàn ông mặc áo gió màu đen đứng dưới cây cổ thụ, anh vươn tay, trong lòng bàn tay đã rơi xuống không ít bông tuyết trắng muốt, nhiệt độ cơ thể anh nháy mắt làm bông tuyết liền tan thành bọt nước.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện