Cô dựa vào trên vai người đàn ông này, hai mắt mệt mỏi nhắm lại, không biết do nghĩ quá nhiều hay quá mệt mỏi, cô vậy mà đã ngủ rồi.
Cho đến khi cô tỉnh lại là lúc TV vẫn còn mở, Cao Dật đang ngồi thẳng lưng, đôi mắt nhìn chằm chằm TV tựa hồ không để bất cứ nội dung nào ở trong mắt.
"Thực xin lỗi, em ngủ quên mất." Hạ Nhược Tâm ngồi ngay ngắn, nhìn trộm bả vai Cao Dật không có dấu vết bị ướt, may mà cô không chảy nước miếng, cuối cùng cũng nhẹ nhãng thở ra một hơi, thật tốt, không bị mất mặt.
"Yên tâm đi, em không có chảy nước miếng, tư thế ngủ rất đẹp, không giống như Tiểu Vũ Điểm, chỉ cần một khi ngủ là bắt đầu đá chăn.
Hạ Nhược Tâm xấu hổ xoa trán, mà cô muốn đá cũng không có chăn để đá.
"Đi ngủ thôi." Cao Dật đứng lên hướng tay về phía cô, Hạ Nhược Tâm đưa tay nắm thật chặt bàn tay anh, lúc này cô đã quyết định muốn ở bên nhau cùng người đàm ông này, mặc kệ tương lai có tràn ngập các loại bất an hay khó khăn gì, cô cũng sẽ không lùi bước.
Mà ánh mắt kiên định của cô làm trái tim Cao Dật loạn nhịp, dường như giống như trung thuỷ, không khí hơi nóng. Đột nhiên anh cúi người môi dừng trên trán của cô.
"Nhược Tâm, anh sẽ chờ em. Chờ em một ngày để anh hoàn toàn chấp nhận anh, anh hy vọng một ngày này sẽ không quá xa."
Em cũng hy vọng ngày đó sẽ không quá xa, Hạ Nhược Tâm ở trong lòng cũng lặng lẽ nói một câu.
Hẳn là không khó, một người phụ nữ không yêu chuyển thành yêu, bắt đầu từ tôn trọng.
Cô biết Cao Dật tôn trọng cô, tôn trọng tình cảm của cô, cũng tôn trọng thân thể của cô, lâu như vậy anh trước nay đều không ép buộc cô muốn cùng cô phát sinh quan hệ, không giống như Sở Luật, không màng cô có nguyện ý hay không, đung tiền, dùng nỗi hận của anh, dùng quyền của anh chà đạp cơ thể cô vết thương chồng chất.
Đóng cửa lại, cô dựa lưng lên trên cửa, cùn không biết kì thật người đàn ông kia vẫn đang đứng ở cửa, tầm mắt dịu dàng giống như nhìn được qua cửa dừng trên người hai mẹ con.
Thời tiết mùa đông vẫn lạnh như thế, Tiểu Vũ Điểm ở nhà ngây người gần một tháng trời, bé không đến nhà trê nhưng thỉnh thoảng Cao Dật sẽ đưa bé ra ngoài phơi nắng, nhóc con ngoài một lần cảm mạo kia cũng không phát sốt nữa, cuối tháng lại kiểm tra một lần, thân thể được điều trị tố chất cũng dần tốt lên, nhóc con cũng đã khoẻ mạnh.
***
"Mẹ, cố lên!" Tiểu Vũ Điểm ngồi trên sô pha cổ vũ mẹ, một khuôn mặt quả táo trắng hồng, thật sự giống như quả táo mới hái, làm người ta hận không thể gặm một miếng.
Hạ Nhược Tâm cười với con, sau đó hạ tay trái xuống phía dưới cầm lấy một quả tạ, cố sức nâng bàn tay lên, chỉ là toàn bộ cánh tay đều vô lực, còn rất đau đớn, làm cô chỉ có thể đặt tạ lên trên sô pha.
Tay trái lại cố gắng dùng sức nâng lên, trên trán rịn mồ hôi.
"Cố lên mẹ!" Tiểu Vũ Điểm bò lên phía trước, nắm chặt tay mẹ cổ vũ: "Mẹ của Tiểu Vũ Điểm là lợi hại nhất, mẹ là phù thuỷ sẽ có phép thuật, tay mẹ nhất định sẽ tốt."
Hạ Nhược Tâm không khỏi cười phụt một tiếng, vừa rồi dùng sức lúc này cũng bớt mệt, cô dùng tay trái cầm tạ, rất dễ dàng cầm tạ lên đặt một bên sàn nhà.
Bởi vì tay
trái của cô bị thương, mấy năm nay vẫn luôn không còn sức lực, nhưng tay phải tương phản, sức lực rất khoẻ, nếu có thể dùng sức lực tay phải san sẻ sang tay trái một ít sẽ cân bằng, nhưng trên đời này làm gì có chuyện nào tốt như vậy, sức lực tay phải thì khoẻ, tay trái thì giống như phế phẩm, đẹp chứ không xài được.
Cao Dật định ra một bản kế hoạch, chỉ là trên giấy trắng mực đen viể thì đơn giản nhưng đến khi lúc cô thực hiện lại phát hiện hoá ra lại khó như vậy.
Riêng lực mỗi ngày luyện tập cô thật sự cảm giác so với năm đó dọn cái rương cũng không cần phí sức, không đổ tí mồ hôi nào, nhưng đến ngày hôm nay một bên bả vai cơ hồ không nâng lên nổi.
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm lau cho mẹ." Tiểu Vũ Điểm đứng lên, dùng tay của bé lau mồ hôi trên trán Hạ Nhược Tâm.
Hạ Nhược Tâm nắm chặt tay con, kéo tay áo lau sạch mồ hôi trên trán, cô nhìn sắc trời bên ngoài, hôm nay khó có được một ngày thời tiết đẹp, cô muốn mang bé ra ngoài phơi nắng, để bé tăng sức đề kháng với khí hậu tự nhiên.
Bằng không nếu cứ nuôi con trong nhà ấm áp thế này làm sao con có thể thích ứng thời tiết ác liệt mấy ngày nay được.
"Muốn!" Tiểu Vũ Điểm dùng sức gật đầu, một chữ này chính là câu trả lời thật đủ rõ ràng.
"Mẹ đi thay quần áo rồi sẽ mang con ra ngoài."
Hạ Nhược Tâm ôm con ngồi lên trên sô pha, dặn dò bé nhất định phải ngồi ngoan ở chỗ này không được chạy loạn, Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn đồng ý, ôm búp bê nhìn chằm chằm TV đang chiếu hoạt hình không nháy mắt.
Hạ Nhược Tâm nhanh chóng tắm rửa thay quần áo, nhưng bả vai trái đau nhức không nhấc lên nổi, kì thật tóc ngắn cũng không tồi, ít nhất giống như hiện tại tuỳ tiện để kiểu nào cũng được.
Chờ đến khi cô đi ra Tiểu Vũ Điểm vẫn ngoan ngoãn ngồi trên sô pha chăm chú xem phim hoạt hình trên TV.
Cô lấy tất đi lên cho con, chờ đến khi mặc quần áo xong xuôi, Tiểu Vũ Điểm mới chậm
chạp phản ứng lại.
"Mẹ..." Bé chớp chớp đôi mắt.
Hạ Nhược Tâm đi giày cho con xong rồi đưa con ra cửa.
Thời tiết hôm nay cũng xem như không quá lạnh, ngay cả lúc này gió thổi tới cũng mang theo cảm giác ấm áp. Tiểu Vũ Điểm vươn tay nhỏ, nhưng bé bắt một lúc rồi trong lòng bàn tay non mịm vẫn không có gì.
"Con muốn bắt cái gì?" Hạ Nhược Tâm sờ lòng bàn tay con, rất tò mò động tác kì quái của bé.
"Tiểu Vũ Điểm bắt ông thần gió." Tiểu Vũ Điểm lại vươn tay nhỏ bắt bắt không khí, thế gian này tự nhiên có những đồ vật bé không thể bắt giữ được, Hạ Nhược Tâm nâng mặt lên, đón làn gió ấm áp lan tràn lên gương mặt, làm cô không khỏi nở nụ cười.